Chương 39

Lí Tu cùng Chu Mạn Sâm cả người đầy máu vô lực ngồi ở ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn y tá bận rộn. Lấy tay lau mặt, Lí Tu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hoắc Văn Đình, nhưng tay run run, đến nỗi nhấn vài lần đều sai dãy số. “Cậu giúp tôi gọi điện cho lão đại đi!” Đem điện thoại đưa cho Chu Mạn Sâm.

Thương Thừa Tuấn em là đồ ngốc! Em rõ ràng cách dưới đài gần nhất, chỉ cần nhảy xuống sẽ không có chuyện, em làm gì mà còn chạy về, em làm gì muốn đem một người không quen bảo hộ trong ngực. Lí Tu lấy tay che mặt. “Em là đồ ngốc!” Mang theo âm khóc nức nở mắng.

“Tổng tài, có thể họp!” Bí thư gõ cửa đi vào văn phòng.

Hoắc Văn Đình đang xem văn kiện bỏ văn kiện xuống, đứng lên nói: “Cô đi trước đi, tôi lập tức đi.”

“Vâng!”

Thấy bí thư đi ra ngoài, Hoắc Văn Đình cầm lấy áo vest vắt trên ghế mặc vào. Cầm lấy di động nhìn, do dự xem có nên gọi điện cho Thương Thừa Tuấn hay không. “Thật sự là…” Hoắc Văn Đình nhìn điện thoại trong tay, lắc đầu bật cười, “Làm cái gì chứ, thật sự tự biến bản thân thành bà mẹ già.” Tắt điện thoại đút vào túi, cầm văn kiện khai tần số bắt đầu hội nghị.

…..

“Di động tắt máy!” Chu Mạn Sâm tắt cuộc gọi, đưa điện thoại cho Lí Tu. Hoắc Văn Đình này sao tắt di động vào lúc này chứ. Ngồi vào trên ghế cúi đầu.

Mà lúc này Lí Tu cầm điện thoại trong tay cũng không nói một câu.

Trịnh Hách vừa nhận được điện thoại báo Thương Thừa Tuấn bị thương, liền ném tất cả công tác trên tay chạy tới bệnh viện. Xe vừa tới bệnh viện Trịnh Hách liền vọt xuống, nhân viên công tác giúp anh ngăn các phóng viên vây lên, Trịnh Hách vọt vào thang máy, vừa muốn đóng cửa lại, lại thấy một thân ảnh vọt vào, nhìn kỹ thì ra là Hoàng Tư Hàm.

“Tên kia thế nào?” Hoàng Tư Hàm loan thắt lưng thở dốc. Anh vừa nhận được điện thoại của Mạn Sâm liền tới đây, không nghĩ tin tức lan truyền nhanh vậy, bên ngoài bệnh viện đã bị phóng viên cùng với fans âm nhạc fans điện ảnh vây quanh.

Trịnh Hách lắc đầu, “Còn chưa biết rõ!” Thấy thang máy mở cửa, chạy nhanh ra ngoài, Hoàng Tư Hàm cũng theo sát sau đó. Đi đến cuối hành lang, liền nhìn thấy hai người toàn thân nhiễm máu thất thần ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.

Hoàng Tư Hàm thấy thế vội chạy nhanh tới, ôm lấy Chu Mạn Sâm, không chút để ý máu dính lên người. “Em không sao chứ?” Lo lắng hỏi.

Tựa vào người Hoàng Tư Hàm lắc đầu, “Máu này không phải của em, đều là của Thừa Tuấn!” Chu Mạn Sâm nói. Lúc ấy khi cậu tìm được Thương Thừa Tuấn vẫn không nhúc nhích, thật sợ hãi, chỉ sợ người này….. “Cậu ta là một đứa ngốc, rõ ràng có thể chạy thoát, vậy mà quay trở lại….”