Chương 36

Nghĩ vậy, Lí Tu khó chịu xê dịch mông. Xem ra đến lúc đó bọn anh chỉ có thể đưa Thừa Tuấn ra nước ngoài, để cho em ấy rời xa chiến trường đầy khói thuốc súng này, bỏi vì thế giới kia không phải là thứ mà Thưa Tuấn có thể tiếp nhận. Hơn nữa, không thể trêu vào chẳng lẽ không thể trốn sao? Một cái Hoắc Văn Tiệp cũng đủ để làm cho người ta nháo tâm, nếu lại đến một cái Hoắc Văn X nào đó, kia không phải là gà bay chó sủa sao! Người nhà Hoắc gia cũng không phải đèn cạn hết dầu, nghe nói lão Nhị Hoắc gia là đồ biếи ŧɦái.

“Tu! Tu!” Nghe thấy Thương Thừa Tuấn kêu mình, Lí Tu hạ băng che mắt xuống, vươn tay lau bột phấn trên miệng Thương Thừa Tuấn. “Làm sao vậy?” Ngồi thẳng dậy.

“Anh có chuyện gì phiền lòng hả?” Thương Thừa Tuấn vươn tay sờ đầu Lí Tu. “Xùy xùy, chuyện phiền lòng bay đi đi!” Thương Thừa Tuấn thổi thổi trên đỉnh đầu Lí Tu. “Thế nào? Còn phiền lòng không?” Thương Thừa Tuấn cười ngây ngô hỏi.

Lí Tu vươn tay kéo tay Thương Thừa Tuấn đặt trên đỉnh đầu mình xuống. “Anh kính nhờ em, chuyện này em còn nhớ rõ à!” Lí Tu cười nói. Lúc trước ở cô nhi viện, Thừa Tuấn mỗi lần bị khi dễ liền trốn ở một bên khóc, anh cứ như vậy mà an ủi cậu.

Thương Thừa Tuấn lắc đầu, cậu cũng đâu phải thật sự ngốc, đương nhiên là biết làm như vậy, có thể làm cho Tu vui vẻ. “ Nhưng không phải Tu bây giờ đang vui vẻ sao, quên chuyện phiền lòng đó đi!” Thương Thừa Tuấn lắc đầu.

Lí Tu cười vỗ đầu Thương Thừa Tuấn, cầm lấy thẻ nhân viên công tác đưa cho Chu Mạn Sâm. “Tí nữa cậu đeo nó lên, đến lúc đó có thể đi vào hội trường. Nơi đó có chút loạn, đến lúc đó đừng đi lung tung, miễn cho tới lúc đó tôi không tìm thấy cậu!” Lí Tu dặn dò. Đừng nhìn người này một bộ khôn khéo, ở một số việc cậu ta cũng chẳng kém Thương Thừa Tuấn là bao. Anh nói bọn sao hợp ý nhau vậy, thì ra là bước sóng như nhau a! Lí Tu cảm thán.

—-_—-_—-

Chu Mạn Sâm ngồi trên bậc thang nhìn Thương Thừa Tuấn bị người vậy quanh trang điểm rồi thử đồ, trong lòng phát ra cảm khái. Không nghĩ lão Thương đừng trước đài thật sự biến hóa lớn, xem ra cậu ta thật sự hợp với nghề này. Nhìn xem, hiện tại người nọ còn là bộ dáng bình thường mặc áo ngủ lưng cõng gấu bông lôi thôi lếch thếch sao, căn bản chính là kim quang lòe lòe.

“Thế nào?” Lí Tu đi đến ngồi bên cạnh Chu Mạn Sâm.