“Tôi còn sợ bọn họ không dám tới đâu!” Hoắc Văn Đinh cười lạnh nói. “hết thảy tôi đều an bài tốt rồi, cậu chỉ cần cùng Trịnh Hách xem trọng tiểu Tuấn là được, chuyện này của nó, để tôi xử lý.” Lúc trước khi quyết định cùng tiểu Tuấn một chỗ, anh liền dự đoán sẽ có một ngày như vậy, cho nên anh đã sớm sẵn sàng.
Thấy Hoắc Văn Đình một bộ nắm chắc, Lí Tu cũng yên tâm. “Tiểu Tuấn vậy anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt cho em ấy.” Buông đĩa trong tay, xoa tay nói “Bánh ngọt ăn ngon lắm, nhà ai?” Tí nữa anh cũng đi mua một cái.
“Tiểu Tuấn làm!”
“Cái gì?” Anh không có nghe lầm chứ? Lí Tu ngoáy lỗ tai. Xem ra Thuong Thừa Tuấn nhà anh thật sự hướng con đường ‘vợ hiền’ thênh thang mà đi!”Này thật sự là rất thần kỳ!”
—-_—-_—-
Chu Mạn Sâm ghé vào lan can lẩm nhẩm một khúc bài hát, nghĩ chút nữa đi tìm việc vui như thế nào, đã thấy Lí Tu dẫn Thương Thừa Tuấn từ trong nhà đi ra ngoài.
“Lão Thương, cậu muốn đi đâu vậy hử!” Chu Mạn Sâm vươn nửa than trên ra ngoài ban công, phất tay hô.
Nghe thấy tiếng gọi, Thương Thừa Tuấn tháo mắt kính xuống, hướng về phía Chu Mạn Sâm đang phất tay với mình nở một nụ cươi tươi, nhất thời thiểm mù mắt Chu Mạn Sâm. “Tôi muốn đi studio chụp bìa tạp chí, còn anh đang làm gì thế?”
Studio? Chu Mạn Sâm hai mắt tỏa sáng nhìn Thương Thừa Tuấn ở dưới lầu chuẩn bị lên xe, hét to một tiếng “Chờ tôi một chút!” Lấy áo khoác lao nhanh xuống lầu. “Tôi có thể đi cùng hai người chứ?” Chạy đến dưới lầu, Chu Mạn Sâm lóe hai mắt, chân chó nhìn Lí Tu. “Van cầu cậu mang theo tôi đi đi!” Phe phẩy cái đuôi.
“Tu~~~” Thương Thừa Tuấn nắm tay Chu Mạn Sâm, đáng thương nhìn Lí Tu. “Mang theo lão Chu đi được không, được không?”
Nhìn hai người trước mặt, Lí Tu bất đắc dĩ gật đầu. “Bất quá không thể thêm phiền.” Nói với Chu Mạn Sâm.
“Tôi cam đoan!” Chu Mạn Sâm chào theo nghi thức quân đội, sau đó cùng Thương Thừa Tuấn cười hì hì lên xe bảo mẫu.
“Lái xe!” Lí Tu vỗ vai tài xế, ý bảo lái xe đi.
Liếc mắt nhìn Thương Thừa Tuấn cùng Chu Mạn Sâm ghé sát vào nhau “thì thầm to nhỏ’, sau đó lại lôi đồ ăn vặt ra ăn, Lí Tu đeo băng che mắt, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện nghĩ tới việc ngày hôm qua Hoắc Văn Đình nói với anh.
Thừa Tuấn cái dạng này thật sự làm cho người ta lo lắng, hơn nữa bọn anh cũng không muốn Thương Thừa Tuấn bị tổn thương. Dựa theo lời Hoắc lão đại nói, Hoắc gia tuyệt không bỏ qua như vậy, Hoắc lão gia kia anh có nghe nói qua, cũng không phải là loại thiện lương. Tuy rằng Hoắc lão đại nói anh ta đã có biện pháp, nhưng anh vẫn có chút lo lắng. Dù sao minh thương dễ tránh, đem bọn họ bức nóng nảy, ai biết sẽ làm ra chuyện gì.