Hoắc Văn Đình nhìn Thương Thừa Tuấn chịu khó mà nghi hoặc “Tiểu Tuấn em đừng vội, em cũng lại đây ăn cơm.” Kéo ghế bên cạnh ra, để cho Thương Thừa Tuấn ngồi xuống “Tôm chua ngọt em thích ăn nhất!” Gắp con tôm to vào chén của Thương Thừa Tuấn.
“Đình…” Thương Thừa Tuấn cúi đầu nhìn con tôm trong chén, cẩn thận nói “Đình, về sau mỗi ngày em sẽ chuẩn bị tốt cơm tối, chờ anh về nhà liền có cơm ăn.”
“Không cần! Cơm vẫn nên để anh về nấu là được!” Hoắc Văn Đình cưng chiều sờ đầu Thương Thừa Tuấn.
“Không!” Thương Thừa Tuấn vội vàng lắc đầu. Nếu mỗi tối cậu đều chuẩn bị tốt đồ ăn, vậy Đình sẽ phát hiện kỳ thật cậu vẫn hữu dụng, sẽ không xử lý cậu, Thương Thừa Tuấn nghĩ trong lòng “Tuy rằng đồ ăn tối nay là em kêu bên ngoài, nhưng em cam đoan sau vài ngày sẽ học được nấu ăn, anh yên tâm!” Nói lời cam đoan.
Người này hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Hoắc Văn Đình buông bát trong tay, nhìn Thương Thừa Tuấn “Tiểu Tuấn, em nói cho anh biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Người này hôm nay rất khác thường.
Nghe Hoắc Văn Đình hỏi vậy, Thương Thừa Tuấn vội vàng lắc đầu, nói “Không có, em chỉ phát hiện em rất vô dụng, cái gì cũng không biết, anh mỗi ngày bận rộn như vậy, trở về còn phải nấu cơm cho em, còn phải dọn dẹp nhà cửa. Còn em mỗi ngày đều nhàn hạ, mỗi ngày đều ở trong nhà không làm gì, em cảm thấy em….” Hổ thẹn cúi đầu.
Thở dài, ôm Thương Thừa Tuấn ngồi lên đùi mình. “Tiểu Tuấn, chỉ cần là làm việc cho em, anh liền tuyệt không cảm thấy mệt. Em chẳng lẽ đã quên vì sao chúng ta chuyển nhà, hử? Hoắc Văn Đình hỏi.
Thương Thừa Tuấn nhớ tới nguyên nhân bọn họ chuyển nhà, liền xấu hổ. Lúc trước là cậu không nên xuống bếp nấu cơm, mới có thể thiêu cháy nhà, lại hủy đi rất nhiều thứ trọng yếu của Đình.
Nhìn thấy bộ dáng uể oải của Thương Thừa Tuấn, đem Thương Thừa Tuấn từ trên đùi mình bế xuống, vươn tay nâng đầu Thương Thừa Tuấn lên. “Nếu Tiểu Tuấn thật sự muốn hỗ trợ, vậy về sau ăn cơm xong giúp anh rửa chén, đổ rác được không?”
“Vâng! Em nhất định sẽ làm cho anh vừa lòng!” Thương Thừa Tuấn vui vẻ gật đầu.
“Vậy ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn muốn lạnh.”
“Dạ.”
……
Hoắc Văn Đình tắm rửa xong lau khô đầu, xoa tay đi ra phòng tắm “Tiểu Tuấn hôm nay sao lại ngoan ngoãn ngủ trên giường như vậy.” Buồn cười tiêu sái qua, ngồi vào bên giường mở báo chí ra “Hôm nay không sảo đòi ăn kẹo?” Xem các bản tin tức.