Chương 30

Thương Thừa Tuấn nghe thấy lời Hoắc Văn Đình nói, nhớ tới bản thân tổng tổng “ác đi”, lấy tay che miệng, toàn thân cứng ngắc, đầu không ngừng nghĩ. Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ…… Đình thật sự không chịu nổi mình? Thương Thừa Tuấn cẩn thận ngẩng đầu, phát hiện biểu tình khủng bố trên mặt Hoắc Văn Đình.“Đình ~~” Thương Thừa Tuấn run run kêu lên.

“Chuyện gì?” Nhịn xuống xúc động cười to.

“Em…… Em không có…… Hoài nghi anh…… em ngủ……” Thương Thừa Tuấn mông trụ bản thân, xoay người lăn đến một bên ngủ, thỉnh thoảng còn làm ra vài cái tiếng ngáy.

Hoắc Văn Đình che miệng cùng bụng, loan thắt lưng đi ra phòng ngủ. Nhìn trên bàn có cái bát, Hoắc Văn Đình mở tủ lạnh chuẩn bị làm đồ ăn khuya cho bản thân, cũng không nghĩ tới trong tủ lạnh có một khối bánh ngọt.

Giữa bánh ngọt có vẽ hai đứa nhỏ giống như đúc, liếc mắt một cái liền nhận ra một người là tiểu Tuấn một người là anh. Hoắc Văn Đình lấy bánh ngọt ra để lên bàn, không nghĩ tới tiểu Tuấn cư nhiên tự thân làm bánh ngọt cho anh. Lấy dao nĩa ra, thiết xuống một góc, lấy miếng nhỏ bỏ vào miệng, phát hiện đây là bánh ngọt ngon nhất mà anh được nếm từ trước tới nay.

“Cám ơn.” Hoắc Văn Đình trở lại trên giường, ôm Thương Thừa Tuấn lâu đến trong lòng.

“Cái gì?” Thương Thừa Tuấn sắp ngủ mơ mơ màng màng mở miệng hỏi.

“Bánh ngọt ăn ngon lắm!” Hoắc Văn Đình hôn Thương Thừa Tuấn một ngụm.

“Hử!” Cái mũi hừ hừ, tựa vào trong lòng Hoắc Văn Đình.

“Hảo hảo ngủ, ngủ ngon!” Giúp Thương Thừa Tuấn đắp chăn.

……..

===============

Bài “Tiếu bang” trên kia mình search trên google và baidu đọc không hiểu =))) vì có biết tiếng Bông đâu, nhưng search trên Youtube thì chỉ tìm được 1 clip đã bị xóa, lên mp3.zing thì được 15 bài có chữ “Tiếu bang” thôi =)))

Đây là 1 trong 15 bài mình tìm được. Nhạc thính phòng.

https://mp3.zing.vn/bai-hat/Khuc-Ao-Tuong-Ngau-Hung-Various-Artists/ZWZEB9W6.html

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

“Tôi muốn Thương Thừa Tuấn đi tú lần này cho tôi!” Hoắc Văn Tiệp châm một điếu thuốc, hút một hơi, nói với Trịnh Hách vẻ mặt khôn khéo ở đối diện.

Trịnh Hách nghịch cây bút trong tay, nhìn Hoắc Văn Tiệp ngữ khí cường ngạnh nói “Ngải Vi Nhi tiểu thư, công ty chúng tôi còn có rất nhiều người mới có tiềm chất, bọn họ cũng có thể đi tú cho cô.” Nữ nhân này cũng quá kiên nhẫn đi, vậy mà cũng phải cố cho bằng được! Trịnh Hách bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

“Nhưng trên đời này chỉ có một Thương Thừa Tuấn! Cũng chỉ có Thương Thừa Thuấn mới mặc ra cảm giác mà tôi muốn có!” Hoắc Văn Tiệp không thuận theo thì không buông tha. “Anh có biết có bao nhiêu người muốn đi tú cho Ngải Vi Nhi tôi sao! Các anh cư nhiên không biết tốt xấu.” Hoắc Văn Tiệp nghiến răng nghiến lợi.