Hoắc Văn Đình ôm bụng, cười loan thắt lưng, người này thật sự là rất tốt đùa! Ngồi xổm xuống, vén sàng đan, nhìn người dưới gầm giường,.“Tiểu Tuấn, em nằm dười gầm giường làm gì? Nan bất thành em lại giấu đồ ăn dưới gầm giường?” Cố nén cười, nghiêm túc hỏi.
Thương Thừa Tuấn đang phát run nhìn thấy Hoắc Văn Đình, vội vàng lộ vẻ mặt nước mắt cùng nước mũi từ gầm giường đi ra.“Đình, Đình, ô ô ô ~~ Đình, em rất sợ a!” Lệ rơi đầy mặt nhào vào lòng Hoắc Văn Đình.
Hoắc Văn Đình vươn tay, thuận thuận “mao” Thương Thừa Tuấn lấy kì an ủi.“Vậy em đọc sách gì mà không mở đèn, còn một mình chui trong chăn.” Ôm người lên giường, đi đến bên kia, nhặt cuốn sách kia.“[ Ai gϊếŧ vợ của tôi?], không phải chứ?” Đầu năm nay sao toàn là loại sách [Ai xx của xx], tùy tay vứt trên mặt đất.
“Em lấy ở nhà lão Chu!” Thương Thừa Tuấn kéo chăn, chỉ chỉ chính mình.“Đình!” Cẩn thận kêu.
“Để làm chi?” Hoắc Văn Đình cười đi đến bên giường.
Thương Thừa Tuấn chớp chớp đôi mắt,“Đình, anh giúp em đọc nốt vài trang cuối được không? Em muốn biết ai gϊếŧ cô ấy.
Là mẹ chồng độc ác của cô ấy, là tiểu cô thủ tiết, hay là tiểu thúc thầm mến cô ấy?” Năn nỉ nói.
Đây là loại sách gì? Cũng quá ác tục đi! Phỉ nhổ nhìn cuốn sách, vươn tay ôm Thương Thừa Tuấn vào lòng, nói “Theo anh thấy thì bọn họ không phải là hung thủ, người chồng anh tuấn có tiền của cô ta mới là hung thủ.” Mị thượng ánh mắt.
“Vì sao?” Thương Thừa Tuấn nghe Hoắc Văn Đình nói như vậy, lập tức lên tinh thần.“Chẳng lẽ anh đã đọc qua rồi?” Khẩn trương hỏi.
Loại sách như thế này ai sẽ xem chứ! Hoắc Văn Đình bĩu môi.“Chưa đọc qua!” Lắc đầu.
“Vậy sao anh biết?” Thương Thừa Tuấn tò mò hỏi.
Thấy bộ dáng bát quái của Thương Thừa Tuấn, mắt Hoắc Văn Đình lóe lóe, treo lên nụ cười tà, một tay ôm Thương Thừa Tuấn, một tay nhẹ nhàng vuốt người trong lòng nói “ Em nghĩ xem, anh ta vừa đẹp vừa có tiền, đương nhiên muốn tìm một người phụ nữ xứng đôi với mình làm vợ chồng a! Nhưng, người vợ này của anh ta đã bị một cái tao thấu chiếm lấy. Người này bình thường hết ăn lại nằm, thân là vợ mỗi ngày đều lười ngủ nướng, cũng không dậy làm bữa sáng cho người chồng đi làm. Bình thường không thích làm việc, luôn đem phòng biến thành bừa bãi.” Cúi đầu nhìn sắc mặt Thương Thừa Tuấn có chút trắng bệch, Hoắc Văn Đình tiếp tục âm trầm nói “ Trọng yếu hơn, người này lại không biết kiểm điểm chính mình, luôn loạn mua này nọ, nhưng lại không tín nhiệm chồng mình, luôn hoài nghi người chồng cùng với người khác có cái gì, có chút gió thổi cỏ lay động liền khóc sướt mướt. Cuối cùng chồng của người này chịu không nổi, bị buộc điên rồi, ở một đêm trăng tròn, người nọ nhìn người vợ ngủ say trên giường, liền vươn tay qua.” Nói xong, liên vươn tay mình qua để lên cổ Thương Thừa Tuấn “Anh ta cứ như vậy bóp chặt vào, càng ngày càng dùng sức, đến khi làm cho người vợ bừng tỉnh không dãy dụa được, không thể phát ra âm thanh cầu cứu, thế giới rốt cuộc im lặng.”