“Chỉ cần anh ta là người bình thường, nhất định sẽ vui vẻ!” Chu Mạn Sâm nghiêm túc gật gật đầu.“Đi, chúng ta đi làm thứ khác, tí nữa tôi giúp cậu cất bánh ngọt.” Lôi kéo Thương Thừa Tuấn đi thư phòng.
Chu Mạn Sâm từ trên giá sách lấy ra một quyển sách, nằm ở trên sô pha, chỉ vào đàn dương cầm ở góc phòng nói:“Lão Chu, tôi nhớ rõ cậu ở show diễn có màn vừa hát vừa đánh đàn, cái này thuyết minh cậu sẽ đánh đàn, vậy cậu đạn cho tôi một khúc?”
“Đạn cái gì?” Thương Thừa Tuấn lưng cõng gấu bông hỏi.
“Tiếu bang!”
“Sẽ không!”
“……” Không nói gì nhìn Thương Thừa Tuấn thành thực, Chu Mạn Sâm đành phải đến giá sách tìm, tìm được cuốn cầm phổ tiếu bang.“Cho cậu!” Đem cầm phổ nhét vào trong tay Thương Thừa Tuấn, đi trở về sô pha nằm xuống.
Thương Thừa Tuấn mở cầm phổ ra nhìn thoáng qua, liền ngồi trên ghế đạn tấu dương cầm, giai điệu duyên dáng ở trong thư phòng quanh quẩn.
Ngừng tay, thở ra một hơi, Thương Thừa Tuấn đem nhạc phổ đặt lên.“Lão Chu tôi đàn xong rồi!” Cười xoay người, đã thấy Chu Mạn Sâm sớm nằm ở trên sô pha ngủ. Thương Thừa Tuấn chạy đến phòng ngủ, cầm một cái thảm nhẹ nhàng đắp lên người Chu Mạn Sâm, sau đó chạy đến một bên nhặt quyển sách lên
‘Lão Chu, tôi cầm bánh ngọt về! Còn có quyển [Ai gϊếŧ vợ của tôi?] của anh tôi cũng mang về đọc!’ Thương Thừa Tuấn đem tờ giấy viết xong để bên cạnh Chu Mạn Sâm, liền cõng gấu bông, mang theo cuốn sách, bưng banh ngọt làm tốt về nhà .
……
“Tiểu Tuấn, anh đã trở về! Em có đói hay không?” Hoắc Văn Đình mang theo túi công văn về nhà, đi vào trong phòng kêu lên. Nhìn cả phòng tối như mực, Hoắc Văn Đình nghi hoặc gọi “Tiểu Tuấn, sao em không bật đèn, không thấy phòng rất tối sao?” Thấy không có người trả lời, Hoắc Văn Đình buông túi công văn, cởϊ áσ khoác.
“Tiểu Tuấn? Em ở đâu, tiểu……” Hoắc Văn Đình đứng ở cửa phòng ngủ, bật người nhìn người ở trên giường làm tổ, cầm đèn pin đọc sách. Từ từ, đọc sách? Hoắc Văn Đình chọn mi. Thương Thừa Tuấn nhà anh cư nhiên đang đọc sách, nhưng lại không phải là truyện cười, em ấy uống lộn thuốc, hay là đập đầu vào cửa? (Khinh bỉ ẻm một cách công khai :3.)
Lặng lẽ tiêu sái đi qua, tò mò hướng cuốn sách làm cho Thương Thừa Tuấn tập trung tinh thần đọc nhìn một cái “Thương Thừa Tuấn em đang làm gì?” Mở đèn trong phòng ngủ, âm thanh lạnh lùng hỏi.
“A ~~~” Thương Thừa Tuấn la lên sau đó từ trên giường nhảy dựng lên, cuốn sách trên tay cũng bay ra ngoài, cả người bởi vì không đứng vững, một bước đạp vào khoảng không ngã xuống giường “Cứu mạng a ~~ cứu mạng a ~~” Thét chói tai lăn vào gầm giường.