Chương 27

“Tao mang mày đi lang thang nhé!” Thương Thừa Tuấn nhớ tới Chu Mạn Sâm ở đối diện, vui vẻ đứng lên, mặc áo ngủ cõng gấu bông chạy ra ngoài.

“Lão Chu! Lão Chu! Tôi là lão Thương, mở cửa a!” Liều mạng nhấn chuông cửa.

“Đến đây, đến đây! Tôi mở cửa cho cậu!” Chu Mạn Sâm nhanh mở cửa, làm cho Thương Thừa Tuấn một thân áo ngủ, lưng cũng gấu bông tiến vào.“Lão Thương, đây là tạo hình mới của cậu?” Nhìn bộ dáng Thương Thừa Tuấn, Chu Mạn Sâm lắc đầu.

Thương Thừa Tuấn tiến phòng đã ngửi thấy mùi bánh ngọt nồng đậm, hấp hấp cái mũi, chà xát nước miếng bên miệng hỏi:“Lão Chu, anh nướng bánh ngọt sao? Thơm quá a!” Tán thưởng nói.

Nghe thấy Thương Thừa Tuấn tán dương, cái đuôi của Chu Mạn Sâm dựng đứng lên.“Đó đương nhiên, tay nghề nướng bánh ngọt của tôi là tuyệt nhất, tuyệt đối không thể so với bánh ngọt trong tiệm kém! Không tin trong chốc lát cậu nếm thử!” Tự tin vỗ vỗ ngực.

“Vâng!” Thương Thừa Tuấn vui vẻ gật gật đầu. Sau đó ngoan ngoãn sau đó ngồi xổm trước lò nướng chảy nước miếng.

Chu Mạn Sâm thấy Thương Thừa Tuấn ngồi xổm chỗ lò nướng tính thời gian, liền đi lộng bơ cùng chocolate. Một lát sau, Chu Mạn Sâm thấy đã đến giờ , liền tiến lên đem bánh ngọt nướng tốt lấy ra, để một bên chờ nguội, chờ quét bơ lên trên.

“Lão Chu, thật là lợi hại a!” Thương Thừa Tuấn ánh mắt sùng bái nhìn Chu Mạn Sâm.

Chu Mạn sâm bị người phủng lên trời nhất thời lâng lâng, sang sảng nói:“Lão Thương, nếu không cậu cũng tự mình nướng một cái bánh ngọt cho Hoắc Văn Đình của cậu ăn thế nào, tôi dám cam đoan anh ta nhất định cảm động!”

“Thật vậy chăng?” Thương Thừa Tuấn đem ánh mắt của mình từ bánh ngọt thu hồi về.“Nhưng tôi không biết làm!” Tôi chỉ biết ăn, Thương Thừa Tuấn nghĩ vậy hổ thẹn cúi đầu.

“Tôi dạy cho cậu!” Chu Mạn Sâm sảng khoái nói.“Hai ta ai với ai, hạnh phúc của cậu là hạnh phúc của tôi!” Lấy ra bột mì cùng trứng gà, Chu Mạn Sâm bắt đầu dạy Thương Thừa Tuấn làm bánh ngọt.

Nhìn Thương Thừa Tuấn cẩn thận đem kem trét lên, lại dùng bơ vẽ bên trên, sau đó ở bên trong vẽ hai đứa nhỏ tay trong tay, người sáng suốt vừa thấy chỉ biết đó là Thương Thừa Tuấn cùng Hoắc Văn Đình.“Lão Thương, rất giỏi a!” Lấy tay xoa đầu Thương Thừa Tuấn.“Nhìn không ra đây là lần đầu tiên cậu làm bánh ngọt! Tiểu tử cậu thật sự là thiên tài!” Nào có người lần đầu tiên làm bánh ngọt liền thành công như vậy, càng đừng nói trên mặt vẽ hai đứa nhỏ giống như đúc!

“Phải không? Ha ha a ~~” Thương Thừa Tuấn ngây ngô cười.“Anh nói sau khi nhìn thấy bánh ngọt Đình sẽ vui vẻ sao?” Thương Thừa Tuấn nhìn về phía Chu Mạn Sâm.