Chương 26

Tay cầm remote đem kênh bật qua một vòng, nhìn mười kênh thì có chín kênh lại phát Mv của cậu, mà kênh còn lại kia tuy không phát Mv, nhưng cũng phát tin tức về cậu. “Rất nhàm chán a!” Thương Thừa Tuấn buồn bực tắt TV, đem remote ném qua một bên.“Không biết Đình đang làm cái gì?” Ôm gấu bông mình yêu nhất, cầm lấy điện thoại, nhấn dãy số của Hoắc Văn Đình.

“Đình, em rất nhớ anh a! Anh có nhớ em không?” Thương Thừa Tuấn quyệt miệng hỏi.

“Ha ha, anh cũng nhớ em! Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, chơi game, mạng mạnh, thời gian rất nhanh liền trôi qua, buổi tối anh về nhà với em.” Hoắc Văn Đình một bên nghe điện thoại một bên xem văn kiện.

Thương Thừa Tuấn cúi đầu, nhìn chân cậu, buồn bực nói:“Nhưng em rất nhàm chán a! Một mình ở nhà, lại không ai nói chuyện với em, Đình, bây giờ anh trở về được không?” Ai oán nói.

“Tiểu Tuấn, em đợi đợi……” Thấy bí thư tiến vào, Hoắc Văn Đình cầm lấy văn kiện.

“Đem cái này giao cho phòng tài vụ!” Hoắc Văn Đình đem văn kiện ký tốt giao cho bí thư.“Mặt khác đem tài liệu này giao cho phòng giao tiếp, làm cho bọn họ chuẩn bị tốt tiệc rượu lần này, việc này làm tăng lên hình tượng của Hoắc thị rất trọng yếu. Mặt khác làm cho chủ quản công ty trang điểm Kì Hạ cùng trưởng phòng kế hoạch đến văn phòng tôi, làm cho bọn họ……” Hoắc Văn Đình cầm di động còn chưa quải tuyến, đối với bí thư nhất nhất giao cho rõ ràng, thấy người đi ra văn phòng, đem điện thoại đưa tới bên tai “Alô, tiểu Tuấn, anh….” Chỉ nghe thấy điện thoại truyền đến âm thanh quải tuyến “tút tút tút”.

Phát hiện Hoắc Văn Đình có việc bận, Thương Thừa Tuấn lặng lẽ tắt điện thoại.“Vì sao mọi người đều bận rộn, chỉ có tôi một mình thanh nhàn.” Nâng hai cánh tay gấu bông, quơ quơ. Nhìn căn phòng to như vậy, Thương Thừa Tuấn cảm thấy cậu tựa như về tới lúc bị cha mẹ khóa ở trong phòng.

“Tiểu Hùng, tao mang theo mày đi mạo hiểm được không!” Thương Thừa Tuấn đem gấu bông cao một mét năm cõng trên lưng, bắt đầu ở trong phòng nhàn hoảng, một gian một gian phòng đi vào đi ra.

Chơi đại khái khoảng một giờ, Thương Thừa Tuấn cõng gấu bông đi ra ban công, nhàm chán nhìn cảnh biển phía trước.“Thám hiểm xong, tiếp theo chúng ta muốn đi làm cái gì? Chúng ta đi vẽ vẽ được không, nếu không tao đánh đàn cho mày nghe, hay là……” Phát hiện chính mình luôn luôn lầm bầm lầu bầu, Thương Thừa Tuấn dựa vào lan can ngồi xuống, hai mắt ngẩn người. (edit tới khúc này cảm thấy rất thương Thừa Tuấn, hiểu một phần cảm giác của cậu)