“Biết mình au khi uống rượu sẽ đau đầu, còn dám lớn gan trộm uống rượu.” Hoắc Văn Đình làm bộ cả giận nói.“Em không nghe lời như vậy, anh còn muốn em để làm chi!”
Thương Thừa Tuấn quyệt miệng ủy khuất hấp hấp cái mũi,“Em không không hề nghe lời, em chỉ uống một ly nước trái cây ngọt ngào!” Nhớ tới chuyện ngày hôm trước đã xảy ra, Thường Thừa Tuấn từ trên đùi Hoắc Văn Đình nằm xuống, đem chăn bọc mình lại, lui về một bên. Buồn thanh nói:“Dù sao anh cũng không cần em, em còn nghe lời anh để làm gì!Anh đi tìm nữ nhân ở bên ngoài của anh đi!” Trong giọng nói mang theo âm khóc nức nở. Cậu thiếu chút nữa đã quên, Đình đã muốn không cần cậu.
“Ai nói anh không cần em, trên thế giới này ai anh cũng không cần, chỉ duy độc em không được, anh muốn cột chặt em ở bên người cả đời.” Hoắc Văn Đình tựa vào đầu giường, ôm Thương Thừa Tuấn muốn chui vào chăn tự bế kéo ra, đặt ở trên đùi, tiếp tục giúp cậu nhu thái dương. Người này thật là, uống rượu đùa giỡn điên loạn xong liền quên không còn một mảnh, ngay cả chút cũng không còn “Em biết nữ nhân kia là ai không?”
Dỗi chuyển đầu qua một bên, không lên tiếng.
Hành động của Thương Thừa Tuấn làm cho Hoắc Văn Đình ở trong lòng cười không ngừng. Không nghĩ tiểu Tuấn cũng sẽ ghen. “ Nữ nhân kia là em gái của anh, em ấy kêu là Hoắc Văn Tiệp!” Tối hôm qua còn kém đểm cho em “sách da bái cốt”, ở trong lòng nói.
Cái gì? Thương Thừa Tuấn mở lớn miệng, trừng mắt nhìn, đi đến một bên,“Gạt người!” Nếu là em gái sao Đình lại lừa cậu, không nói cho cậu biết.
Thấy Thương Thừa Tuấn không tin mình, lại muốn một mình chạy tới một bên tự bế, Hoắc Văn Đình bất đắc dĩ đành phải kéo người lại.“Thật sự, em ấy thật là em gái của anh, tuy rằng bọn anh không phải cùng một mẹ sinh ra!” Sờ sờ đầu Thương Thừa Tuấn, tiếp tục nói:“Em ấy bảo anh trở về kết hôn……” Thấy trong lòng run lên, Hoắc Văn Đình an ủi vỗ vỗ.“Bất quá bị anh cự tuyệt, anh nói với em ấy, anh đã tìm được người muốn ở cùng cả đời. Anh muốn nói anh gặp ai, đang làm cái gì, em nhất định sẽ lại nghĩ miên man, cho nên anh mới lừa em!” Xoay đầu Thương Thừa Tuấn lại,“Thực xin lỗi, anh không nên lừa em, làm cho tiểu Tuấn lo lắng. Tiểu Tuấn có thể cho anh một cơ hội nữa không, anh cam đoan về sau không bao giờ gạt Thương Thừa Tuấn nữa!” Hoắc Văn Đình vươn ba ngón tay lên.
Thương thừa tuấn bò lên, quỳ gối trên giường nhìn vẻ mặt nghiêm túc thề của Hoắc Văn Đình, cúi đầu nghĩ.“Về sau anh thật sự sẽ không gạt em, cho dù là thiện ý?”