“Có việc sao?” Hoắc Văn Đình thấy điện thoại không ai lên tiếng, mở miệng hỏi.
“Đình, anh hiện tại bận không? Em mua cơm mang đến cho anh nhé!” Thương Thừa Tuấn nhìn chằm chằm vào bên trong. Đứng ở bên ngoài nhà ăn nói.
“Không cần, anh hiện tại đang ở họp! Em ăn cơm xong thì về nhà đi, anh còn bận rất nhiều chuyện, em đừng đi dạo bên ngoài, anh muốn tắt điện thoại !”
“Vì sao Đình lại gặt mình là đang họp?” Thương Thừa Tuấn nghiêng đầu nghĩ.
“A, mình đã biết, anh ấy nhất định là hẹn khách vừa ăn vừa bạn chuyện, mình vẫn không nên đi quấy rầy anh ấy, mình đi về nhà ……”
Muốn xoay người rời đi, sắc mặt Thương Thừa Tuấn đột nhiên tái nhợt, sau đó thất thần hướng cửa thanh máy đi đến.
"Cũng chỉ có tiểu bạch si nhà anh mới tin tưởng vào lời nói dối sứt sẹo đó, sao anh không nói là chúng ta đang hẹn hò?’ cậu rõ ràng thấy cô gái ngồi đối diện anh, hình môi là nói như vậy.
“Ê, cậu có nhìn thấy cô gái mặc âu phục đen ở nhà ăn kia không?” Người cạnh thang máy hỏi người bên cạnh.
“Cô ấy hiện tại là thiết kế sư chạm vào bỏng tay Ngải Vi Nhi đó! Không Không nghĩ tới cô ấy đến chỗ này của chúng ta!” Vẻ mặt sùng bái.
“Cậu có thấy người đàn ông ngồi đối diện cô ấy không, rất đẹp trai a!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Có người không ngừng gật đầu.
“Bọn họ thật sự là trai tài gái sắc! Trách không được tổng tài Hoắc thị kia tin vỉa hè một chút đều không có, cũng phải, có bạn gái như vậy, ai còn đi ra ngoài làm loạn chứ!”
“Đúng vậy!”
Thương Thừa Tuấn cúi đầu, lần đầu tiên hy vọng mình có thể không nghe thấy, không nhìn thấy, thậm chí không có cảm giác. Bởi vì cậu cảm thấy thật đau lòng, muốn khóc mà khóc không được.
Trong phòng cơm Tây
Hoắc Văn Đình buông di động trong tay, không biết vì sao lại cảm thấy có người nhìn anh, quay đầu lại thì không thấy người khả nghi, mới nhìn cô gái đối diện.
“Em tới làm gì?” Không hờn giận hỏi.
Cô gái xinh đẹp cười nói:“ Cũng chỉ có tiểu bạch si nhà anh mới tin tưởng vào lời nói dối sứt sẹo đó, sao anh không nói là chúng ta đang hẹn hò?” Trêu đùa nhìn Hoắc Văn Đình vẻ mặt nghiêm túc.
“Chú ý lời nói của em” Hoắc Văn Đình lạnh lùng trừng, làm cho cô gái trước mặt run lên.
“Nếu để cho anh nghe thấy lời nói bất kính, anh liền vả miệng của em, Hoắc Văn Tiệp!”
“Không được gọi tên bỏ đi kia của em, thỉnh gọi em là Ngải Vi Nhi,ok? Anh cả yêu quý của em!” Ủy khuất bĩu môi.
“Em là em gái của anh, anh cư nhiên vì người có chỉ số thông minh không cao mà uy hϊếp em!” Ủy khuất nói.
“Rốt cuộc em đến đây làm chi!” Không nghĩ vô nghĩa Hoắc Văn Đình trực tiếp tiến vào chủ đề.
Hoắc Văn Tiệp bưng ly cà phê lên uống một ngụm, nói:“Cha muốn anh trở về, ông ấy giúp anh tim một danh môn thục nữ, cho anh trở về kết hôn!”
Hoắc Văn Đình nghe xong lời Hoắc Văn Tiệp nói, lạnh lùng cười.“Cha? Anh có ư? Lúc anh hai bàn tay trắng, bị người đánh trọng thương, vứt tại đống rác ông ta ở đâu? Thứ ông ta muốn không phải là đứa con, thứ ông ta muốn là máy móc biết kiếm tiền. Nếu hiện tại anh chưa gượng dậy nổi, ông ta đã sớm cho là anh đã chết.”
“Dù sao cũng là ông ấy nuôi chúng ta!” Hoắc Văn Tiệp phức tạp nhìn Hoắc Văn Đình ngồi ở đối diện.
Buông ly rượu trong tay, Hoắc Văn Đình nhìn Hoắc Văn Tiệp trong chốc lát, mở miệng nói:“Anh vì ông ta kiếm tiền cũng đã đủ. Ông ta hẳn biết rõ, anh không muốn bị ông ta nắm trong tay, anh muốn tự mình sống qua ngày. Tiền anh kiếm được cũng đủ anh dùng, thân gia của ông ta anh một chút cũng không hứng thú.”
“Tự mình sống qua ngày?” Hoắc Văn Tiệp nhướn mi.“Anh muốn cùng cái đứa ngốc kia sống qua ngày? Anh, anh bị choáng váng hả, anh là tự tìm gánh nặng cho mình thôi! Tốt, cho dù anh thích cậu ta, anh cũng có thể kết hôn sau đó cùng cậu ta một chỗ, hiện tại xã hội thượng lưu ai mà không……”