Bộ phân yếu ớt dưới thân bị người bao trụ, trong đau đớn mang theo kɧoáı ©ảʍ làm cho Thương Thừa Thuấn đong đưa thân thể. Thiên hạ vẫn trăm ngàn y thuận bắt đầu dãy dụa, Hoắc Văn Đình gợi lên nụ cười xấu xa……
“Anh thích em đơn thuần như bây giờ, em cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nhớ kỹ vô luận Thương Thừa Tuấn em là bộ dạng gì, Hoắc Văn Đình anh chỉ yêu một mình em là tốt rồi!” Hoắc Văn Đình đối với Thương Thừa Tuấn ở dưới thân nói. Cầm phân thân Thương Thừa Tuấn tiếp tục lộng, một vòng một vòng xoa bóp. Hoắc Văn Đình cảm thấy vật trong tay trướng lớn hơn nữa, biết người nọ sắp bùng nổ, tăng nhanh tốc độ.
“Ừ…… Ngô……!” Thương Thừa Tuấn khó chịu ở trên giường lắc lắc thân thể, khóe mắt cũng bởi vì không thể phóng thích du͙© vọиɠ mà thống khổ chảy xuống nước mắt. Bởi vì cậu muốn phun trào nhưng lại bị Hoắc Văn Đình nắm chặt lại.
“Về sau không được nghĩ mien man, nhớ kỹ không? Có việc không được để ở trong lòng, có nghe hay không!” Thấy Thương Thừa Tuấn không có trả lời anh, Hoắc Văn Đình dùng sức nắm chặt.
“A……!” Bị kí©h thí©ɧ Thương Thừa Tuấn ngẩng đầu, sau đó nằm lại trên giường, trừng lớn mắt,“Nhớ kỹ…… Nhớ kỹ…… Buông…… Buông tay……”
Được câu trả lời thuyết phục, Hoắc Văn Đình mới buông phân thân của Thương Thừa Tuấn ra, tăng tốc động tác trên tay, bạch trọc văng lên đầy tay Hoắc Văn Đình, Thương Thừa Tuấn sau khi phát tiết toàn thân vô lực chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở, hai mắt mê mang……
“Đau……” Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi thân mình không có một chút khí lực, nhưng hạ thân bị dị vật tiến vào làm cho mặt Thương Thừa Tuấn trắng bệch.
Ngón tay trực tiếp tiến vào dũng đạo, mặc dù có tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm chất bôi trơn, nhưng vẫn làm cho Thương Thừa Tuấn đau đến chảy nước mắt. Hoắc Văn Đình cúi người hôn mi mắt vì đau mà chảy nước mắt của Thương Thừa Tuấn, nước mắt bị đầu lưỡi lau đi. Mà ở hạ thân bị dị vật cứng rắn chọc vào làm cho Thương Thừa Tuấn mở to hai mắt, chỉ thấy trong mắt Hoắc Văn đình che kín dục niệm.
“Tiểu Tuấn, thả lỏng…… Đúng……” Âm thanh Hoắc Văn Đình trở nên khan khàn. Rốt cuộc dưới những nụ hôn của anh, cơ thể Thương Thừa Tuấn dần dần lỏng, hậu huyệt cũng mở lớn đủ để cho ba ngón tay vào
“Ngô…… Uhm……” Ở trong cơ thể thăm dò một phen, Hoắc Văn Đình tìm được điểm mẫn cảm của Thương Thừa Tuấn, liền ở nơi đó không ngừng nhu ấn, biến khuôn mặt vặn vẹo của Thương Thừa Tuấn cũng dịu đi, nhiễm thượng sắc thái tìиɧ ɖu͙©.
Thấy Thương Thừa Tuấn đã muốn quen thuộc, Hoắc Văn Đình khẩn cấp đem quần cởi ra, để tại cửa ma sát qua lại, ngay trước phân bố ra chất lỏng cùng mồ hôi hỗn hợp cùng một chỗ. Nâng thắt lưng Thương Thừa Tuấn lên, nhắm ngay khẩu huyệt, dùng lực đỉnh đi vào.
“A!” Thương Thừa Tuấn vươn tay gắt gao ôm chặt cánh tay Hoắc Văn Đình.
Chính là đi vào hơn phân nửa, đột nhiên bị vách tường ngăn trở, không thể tiến tới, Hoắc Văn Đình tuy có chút nổi giận, nhưng cũng không có mạnh mẽ tiếp tục.
“Tiểu Tuấn, thả lỏng một chút…… Trong chốc lát liền sẽ không đau……” Vừa nói vừa vươn tay đùa nghịch trước ngực cậu, phân thân vừa phát tiết xong liền ngẩng đầu, linh khẩu chảy ra vài giọt nước. Địa phương tương liên cũng chịu ảnh hưởng, du͙© vọиɠ nóng bỏng ở trong cơ thể thuận thế thẳng tiến chỗ sâu nhất, hai người hô hấp thoáng chốc trở nên khó khăn.
“Ô…… Ừ…… A……” Ngữ điệu phát ra có chút khó khăn, hai tay hướng Hoắc Văn Đình vươn, ôm lấy cổ anh. Động tác này khiến cho hai người kìn không kẽ hở, tiếng tim đối phương đập vang vọng bên tai. Thương Thừa Tuấn đỏ mặt đem chính cậu lui vào trong ngực Hoắc Văn Đình
Hô hấp thông thuận, Hoắc Văn Đình một chút một chút có quy củ trừu động. Du͙© vọиɠ không sai biệt lắm hướng phía trong trừu mạnh, kɧoáı ©ảʍ quá khích làm cho hai chân Thương Thừa Tuấn câu lên thắt lưng anh.
“Ngô…… Tiểu Tuấn……”
Hoắc Văn Đình sắp tới cực hạn, tần suất ra vào ngày càng cao, cuối cùng trực tiếp phóng thích ở trong cơ thể Thương Thừa Tuấn..
“Ân…… Ừ…… Đình, Đình……” Một khắc cao trào kia, trước mắt Thương Thừa Tuấn là màu trắng, mệt hôn mê bất tỉnh. Hoắc Văn Đình đồng dạng mệt mỏi, xoay người đem người ôm đến trong lòng, sau đó tắt đèn đầu giường.