Chương 4(10)

“Ô ô ô ô ~~” Thương Thừa Tuấn lui ở trong góc lau nước mắt. Chuyện cậu lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Đình không cần cậu. Cậu chỉ biết cậu là dư thừa, là không ai muốn, tựa như lúc trước ba cùng mẹ đem cậu nhốt tại trong phòng.“Thương Thừa Tuấn, trên đời này không ai sẽ thích mày!” Thương Thừa Tuấn ở bên này khóc không yên, bên kia thư phòng Hoắc Văn Đình vẫn không ngừng tự trách.

Dụi tắt thuốc lá trong tay, Hoắc Văn Đình cào cào tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm hình chụp chung của hai người trên bàn, hối hận vì sao anh ra tay nặng như vậy. Kỳ thật Thừa Tuấn cũng không phải cố ý lừa gạt anh, làm cho anh lo lắng. Cậu giống như đứa trẻ, chính là dỗi anh không tin cậu thôi. Mới vừa rồi ánh mắt của Thừa Tuấn nhìn về phía anh lộ ra sự sợ hãi, anh đau lòng vô cùng. Lần trước Thừa Tuấn nhìn anh như vậy, anh dung thời gian nửa năm mới làm cho cậu tiếp nhận anh lần nữa, vì cái gì anh còn có thể phạm loại sai lầm này.

Đêm này, hai người đều không ngủ.

Sang sớm ngày hôm sau, khi Lí Tu qua tiếp Thương Thừa Tuấn đi chụp hình quảng cáo, há to miệng nhìn Hoắc Văn Đình suy sút.“Lão…… Lão đại…… anh đây là làm chi đâu? Anh là cả đêm không ngủ đi!” Trời ạ, lão đại thật sự đánh tiểu Tuấn cả đêm, tuy rằng lần này tiểu Tuấn có chút quá mức, nhưng không phải cố ý a! Hơn nữa đêm qua còn kẹt ở cửa thông gió, đã muốn bị trừng phạt .“Tiểu Tuấn đâu?”

“Ở phòng ngủ!” Hoắc Văn Đình chà xát mặt, hướng toilet đi.

“Tiểu Tuấn! Tiểu Tuấn! Tu ca ca đến đây!” Lí Tu đẩy ra cửa phòng, thấy Thương Thừa Tuấn oa trong góc, cười đi qua.“Tiểu Tuấn a, chúng ta muốn đi công tác!” Vươn tay lấy gấu bông Thừa Tuấn ôm trong ngực ra, nâng khuôn mặt tuấn tú của Thương Thừa Tuấn đang ngủ lên, muốn kêu cậu tỉnh, nhưng ai biết sau khi nhìn, hai ánh mắt đều thẳng .“A ~~~” Kéo họng hô to.

“Làm sao vậy, làm sao vậy!” Hoắc Văn Đình đang đánh răng nghe thấy Lí Tu hét to, chạy nhanh vọt vào phòng ngủ. Cầm trên tay bàn chải đánh răng, ngoài miệng còn lưu lại bọt kem đánh răng.

“Cậu ta…… Cậu ta…..” Lí Tu chỉ vào mặt Thương Thừa Tuấn.

“Cái gì?” Hoắc Văn Đình tiến lên, nâng mặt Thừa Tuấn lên. Cả người cũng sửng sốt.

Chỉ thấy mắt Thương Thừa Tuấn thũng sưng to như trái hạch đào, chỉ còn cái khe.“Tôi đi tìm túi chườm nước đá!” Hoắc Văn Đình chà xát miệng, đến tủ lạnh lấy nước đá.

Lí Tu nhìn Thương Thừa Tuấn cúi đầu không nói được một lời, bất đắc dĩ đem người kéo vào phòng tắm. Đem kem đánh răng bôi lên bàn chải, đưa cho Thương Thừa Tuấn nói:“Nhanh đánh răng đi, lát nữa chúng ta còn phải đi chụp ảnh. Rửa xong mặt, anh giúp em bôi thuốc mỡ, sau đó chum nước đá. Đến studio rồi xem coi có chụp hình hay không.”

“Vâng!” Thương Thừa Tuấn gật gật đầu, chậm rãi đánh răng.

“Vậy em ngoan ngoãn đánh răng, sau đó tắm rửa, anh đi lấy quần áo cho em.”

“Vâng!”

Nhìn Thương Thừa Tuấn không hề tức giận, Lí Tu đi ra ngoài.

Lên lầu lấy quần áo cùng giày, đặt ở trên giường trong phòng ngủ. Nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh vòi tắm hoa sen, Lí Tu gõ cửa phòng tắm:“Tiểu Tuấn, anh để quần áo ở trên giường, lát nữa em mặc là được, anh ở bên ngoài chờ em!”

“Rốt cuộc tối hôm qua sao vậy, cậu ta khóc thành như vậy, cho thêm hai cái tai là thành con thỏ!” Lí Tu đến phòng khách, ngồi vào bên người Hoắc Văn Đình.

“Ngày hôm qua tôi đánh có dung sức, khả năng dọa đến em ấy !” Hoắc Văn Dình bưng cà phê lên uống một ngụm.

Lí Tu cau mày lấy ly cà phê trong tay Hoắc Văn Đình, không hờn giận nói:“Buổi sáng liền uống cà phê, anh ngại thân thể quá tốt có phải hay không! Anh như thế này là làm gương xấu cho tiểu Tuấn đó! Muốn uống liền uống sữa đi!”

Hoắc Văn Đình nhu nhu trán, mỏi mệt nói:“Cảm xúc của em ấy hôm nay có lẽ không tốt, cậu nên xem em ấy kĩ.”

“Còn cần anh nói!” Lí Tu cười nhạo nói.“Thời điểm anh còn chưa xuất hiện, ta tôi một mình cũng đã chiếu cố cậu ấy mười mấy năm!”

“Vậy là tốt rồi!”

—-_—-_—-