Bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa, Chu Mạn Sâm vội đẩy Thương Thừa Tuấn ra, hai tay giơ cao.“Không có, tôi cái gì cũng không có làm!” Kính nhờ, hắn nhưng là thuần linh, hắn có thể làm cái gì.
“Phải không?” Hoắc Văn Đình dung ánh mắt nghi hoặc quét tới quét lui trên người hai người.
“Thật sự!” Chu Mạn Sâm vội chạy tới sau lưng kim chủ nhà mình, cam đoan nói:“Tôi đang nói với cậu ta mười tám chiêu cao trào! Đúng không lão Thương!” Liều mạng nháy mắt.
Lão Thương? Bọn họ mới ở chung một ngày, cảm tình liền tốt như vậy ? Hoắc Văn Đình nhìn về Thương Thừa Tuấn đang ôm chân, ngồi trên sô pha.
Nhận được ánh mắt, Thương Thừa Tuấn hướng Hoắc Văn Đình gật gật đầu, sau đó tiếp tục uể oải.
Chu Mạn Sâm thấy Hoắc Văn Đình phát hiện Thương Thừa Tuấn trở nên uể oải, đem ánh mắt hướng về phía mình, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác, cả người bắt tai trên người Hoàng Tư Hàm, lấy tay vuốt đối phương mặt, buồn nôn nói:“Thân ái, thật là soái nha, xem đến lòng em thật ngứa nha!” Đυ.ng đυ.ng bả vai,“Em muốn cắn anh một ngụm! Ưhm, cắn một ngụm! Cắn một ngụm!” Mở lớn miệng, khoa tay múa chân vài cái, lúc lắc mông.
Được người yêu đột nhiên trở nên nhiệt tình, Hoàng Tư Hàm không cảm thấy bản than đang ở trong nhà người khác mà ngượng ngùng, vươn tay ôm lấy thắt lưng Chu Mạn Sâm, cười xấu xa nói:“Darling, em hôm nay thật đẹp a! Anh cũng muốn cắn em mình đầy thương tích!” Ở trên người Chu Mạn Sâm trạc trạc.
“Ai nha, chán ghét !” Chu Mạn Sâm thẹn thùng đẩy đẩy Hoàng Tư Hàm, sau đó cởϊ áσ.“Người ta cũng muốn bị cắn người đầy thương tích!” Đem cổ vươn ra,“Ăn em, ăn em, ăn em!”
Thương Thừa Tuấn vốn đang tự ai oán, lúc này trừng lớn hai mắt, nhìn hai người muốn lột sạch lăn ra đất.
“Muốn làm thì về nhà mà làm!” Hoắc Văn Đình đen mặt, đem Chu Mạn Sâm cùng hoàng Tư Hàm ném ra ngoài. Xoay người thấy Thương Thừa Tuấn gác cằm trên lưng tựa sô pha, vẻ mặt giật mình, cười đi qua, vỗ vỗ đầu Thương Thừa Tuấn, nói:“Tiểu Tuấn, đói bụng đi, anh đi tắm rử trước, sau đó đi nấu cơm, muốn ăn cái gì?”
Nhìn Hoắc Văn Đình mỉm cười mê chết người, Thương Thừa Tuấn trở nên càng thêm uể oải.“Tùy tiện!” Cầm lấy remote xem Tivi.
Sau khi Hoắc Văn Đình tắm xong, xuống lầu, chỉ thấy Thương Thừa Tuấn cầm remote nhìn Tivi ngẩn người. Mặt trơi mọc hướng tây, người này cư nhiên đối với Tivi ngẩn người, hiện tại chính là tiết mục giải trí mà cậu thích xem nhất
“Nghĩ cái gì đâu?” Hoắc Văn Đình lau khô tóc ướt đẫm, ngón tay tùy ý lay vài cái, lại không biết động tác kia của mình có biết bao nhiêu tiêu sái mê người, lập tức liền đem Thương Thừa Tuấn đang ngẩn người hấp dẫn lấy.
Thương Thừa Tuấn si ngốc nhìn Hoắc Văn Đình mặc quần áo ở nhà, ở trong phòng đi qua đi lại, bỏ khăn mặt xuống, mặc tạp dề, mở tủ lạnh, cầm lấy dao thái rau…… Tầm mắt Thương Thừa Tuấn sẽ theo hắn đổi tới đổi lui, càng xem càng mê muội…… Có đôi khi, cậu vẫn không dám quá tin tưởng, nam nhân này giống vương tử, không, càng giống quốc vương, nhưng lại lựa chọn cậu.
Đình của cậu là người đẹp trai nhất thế giới, tao nhã nhất, mê người nhất, có khí chất nhất, ôn nhu nhất, vừa có tư duy nhất mà lại biết nấu cơm nữa, một nam nhân tốt như vậy, lại chọn một người ngu ngốc như cậu, thật sự là lãng phí. Cậu cái gì cũng sẽ không làm, lại thường xuyên rước lấy phiền toái cho anh, trọng yếu hơn là, cậu là mọt nam nhân, bọn họ không có khả năng thiên trường địa cửu. Chính cậu ngốc như vậy còn nghĩ tới, vậy Đình nhà cậu thông minh như vậy không nghĩ tới sao?
Thiên trường địa cửu : lâu dài như trời đất, tồn tại muôn thuở
“Đình, nếu anh cưới nữ hài tử xinh đẹp, thiện lương, lại cần cù giống trên Tivi, hiện tại nhất định sẽ thực hạnh phúc, hơn nữa hiện tại cũng nhất định làm ba ba.” Thương Thừa Tuấn mân mê miệng. Gần nhất không biết vì cái gì, cậu cảm thấy bản than chiếm cứ một nam nhân hoàn mỹ như vậy quả thực là tội lỗi, hạnh phúc như vậy sẽ được bao lâu, có lẽ không bao lâu nữa Đình sẽ đuổi câu đi, sau đó sẽ có một nữ nhân cần cù lương thiện thay thế cậu.