Chương 90

Hoắc Văn Đình đang đọc sách vội buông cuốn sách xuống, tháo kính mắt nhu nhu ánh mắt, sau đó ôm Thương Thừa Tuấn. “Tiểu Tuấn ngoan, nghỉ dài hạn đương nhiên phải ở trong nhà nghỉ ngơi, em xem nhiều người như vậy, đều là người với người, căn bản chẳng nhìn được cái gì cũng không chơi được, đi để tội làm chi! Anh ở nhà cùng em không tốt sao?”

Anh ở nhà cùng em đương nhiên tốt, nhưng em muốn ra ngoài chơi! Thương Thừa Tuấn liếc Hoắc Văn Đình một cái, có chút hờn giận. “Không cần, em sẽ đi ra ngoài chơi, em muốn đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại!” Hét lớn.

Được a, người này vừa mới yên tĩnh được hai ngày lại nhìn không được. Phương pháp tốt nhất đối với người như thế chính là không thèm nhìn cậu ta, tí nữa cậu ta cảm thấy không có ý nghĩa liền im lặng. Nghĩ thế Hoắc Văn Đình đeo lại kiếng tiếp tục nhìn cuốn sách trên tay, không thèm để ý tới Thương Thừa Tuấn vẫn còn líu ríu.

“Đình.” Thương Thừa Tuấn đứng ở một bên thấy Hoắc Văn Đình không quan tâm tới mình, trong lòng có chút chua xót, cúi đầu lặng lẽ rời đi, trở lại phòng ngủ đem gấu cưng cõng trên lưng, nhìn thoáng qua Hoắc Văn Đình vẫn còn tập trung tinh thần đọc sách, Thương Thừa Tuấn cõng gấu cưng to lớn đi vào trong sân.

“Hùng cục cưng có phải cũng muốn đi ra ngoài chơi đúng không?” Ôm gấu vào lòng, Thương Thừa Tuấn ngồi ở trên bàn đu dây mà Hoắc Văn Đình cố ý chuẩn bị cho cậu. “Tao biết mày muốn đi ra ngoài chơi, nhưng Đình không đồng ý. Anh ấy nói muốn ở nhà cùng tao, nhưng anh ấy không theo tao nói chuyện, chỉ ngồi kia đọc sách, cái đó và tao bình thường ở nhà một mình có gì khác nhau chứ.” Càng nghĩ càng chua xót trong lòng, Thương Thừa Tuấn bắt đầu rơi nước mắt.

Ngồi ở trên bàn đu dây nhìn một chiếc xe đi chơi vọt qua trước mắt, Thương Thừa Tuấn càng trở nên khổ sở. Mắt không thấy tâm không phiền, nghĩ vậy Thương Thừa Tuấn từ trên bàn đu dây nhảy xuống, ôm gấu bông đi đến cái võng trong sân. Nhắm mắt ảo tưởng mình đi chơi, không bao lâu liền tiến vào giấc mộng.

Buông cuốn sách xuống, Hoắc Văn Đình đứng dậy vươn vai vặn eo, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tưởng thấy gần giữa trưa, vì thế kêu lên: “Tiểu Tuấn, giữa trưa em muốn ăn cái gì?” Gọi vài tiếng không thấy người trả lời, Hoắc Văn Đình nghi hoặc đứng dậy. Người này đi đâu rồi, tìm cả căn phòng, kết quả đều không thấy. Chẳng lẽ đi ra ngoài, lập tức phủ quyết, bởi vì giày xuất môn đều còn, chỉ có giày lười mà Thương Thừa Tuấn thích nhất là không có, chứng mình người này vẫn còn ở trong nhà.