Chương 88

“Tĩnh tâm!”

Nghe xong lời Lí Tu nói, Chu Mạn Sâm trừu khóe mắt cùng khóe miệng nhìn Lí Tu một cái.

Lí Tu cười ha ha lấy một chai nước mở ra uống, nói: “Mỗi lần tiểu Tuấn muốn làm việc trước hết đều phải tĩnh tâm một chút, làm cho bản thân ‘tâm vô tạp niệm’.

Tĩnh tâm? Chu Mạn Sâm cẩn thận nhìn chăm chú vào Thương Thừa Tuấn trong chốc lát, đó là cái gì? Không phải là ngẩn người sao? Chu Mạn Sâm thầm nghĩ.

“Thương Thừa Tuấn tiên sinh thỉnh chuẩn bị!” Nhân viên công tác đứng ở bên ngoài kêu.

Lí Tu đứng lên, đi qua vỗ bả vai Thương Thừa Tuấn, vươn tay chỉ chỉ cửa, ý bảo Thương Thừa Tuấn nên đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lí Tu thủ thế, Thương Thừa Tuấn tháo headphones xuống, đứng lên sửa sang quần áo lại một chút, cười cười với Lí Tu cùng Chu Mạn Sâm, tiêu điều mở cửa mà đi.

Chu Mạn Sâm há to miệng nhìn người rời đi, không thể tin được Thương Thừa Tuấn người này lại trong thời gian ngắn đã có thể thay đổi như vậy. “Cậu ta cũng quá…..quá….” Trog lòng cảm thán.

Mị lực của Thương Thừa Tuấn ngay tại chỗ có thể cuốn hút người ngay bên cạnh cậu, ví dụ như hiện tại, chỉ cần mỉm cười, là chó thể làm cho người ta ấm áp dạt dào trong lòng, toàn bộ phiến tràng đều đắm chìm trong bầu không khí ấm áp. Nhìn Thương Thừa Tuấn chơi vui vẻ với đám nhỏ bị trí chướng, Chu Mạn Sâm bỗng nhiên hiểu được vì sao mỗi người ở đây đều bị cậu cuốn hút, bởi vì nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Thương Thừa Tuấn không phải do diễn xuất, mà là phát ra từ trong tim, cậu thật sự như dung nhập vào trong đám bạn nhỏ này, mà đám bạn nhỏ này cũng mở rộng cửa lòng thật sự đón tiếp cậu.

“Vất vả!”

“Vất vả!”

Nhân viên công tác chào hỏi lẫn nhau, bắt đầu thu dọn thiết bị, mà Thương Thừa Tuấn cũng đi trở về xe nghỉ ngơi. “Mệt mỏi qua đi!” Nằm lên trên người Chu Mạn Sâm kêu rên. “Tu đâu?” Ngẩng đầu nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Lí Tu đâu cả.

“Đi tìm nhà sản xuất, bọn họ giống như cố ý muốn quay kịch truyền hình, cho nên Lí Tu đi nói chuyện với bọn họ, nhìn xem có thể cấp cho người mới của công ty một cái nhân vật hay không.”

“À!” Thương Thừa Tuấn nhu nhu bụng ngồi ở cửa xe, hỏi: “Khi nào thì chúng ta có thể ăn cơm, tôi rất đói!” Dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Chu Mạn Sâm.

Hắc hắc, ở trong lòng cười trộm, từ bên cạnh lấy ra thức ăn nhanh đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Thương Thừa Tuấn. “Ăn đi, chỉ biết cậu đói bụng!”