Hoàng Tư Hàm đi vào thư phòng liền nhìn thấy Chu Mạn Sâm ghé vào trước bàn nhìn tư liệu trong tay. Sợ bản thân ảo giác, Hoàng Tư Hàm dùng sức nhu nhu ánh mắt, phát hiện không phải ảo giác. Đã bao lâu rồi người này không ngồi ở kia xem văn kiện công tác? Tựa vào cạnh cửa nghĩ, nhận ra đã là chuyện rất lâu trước kia.
Nhỏ giọng đi qua, ỷ tại tay vịn cầm ly cà phê trong tay đặt lên bàn, “Vội như vậy?” Liếc mắt nhìn tư liệu trên bàn, phát hiện đó là tư liệu diễn viên mà công ty Trù tính ký kết. “Vất vả không?” Hai tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho Chu Mạn Sâm.
“Sao thế chứ, hiện tại em thật sung sức!” Chu Mạn Sâm tựa lưng vào ghế uống cà phê trong tay. “Trừ bỏ lão Thương, bên này của anh ta không có vài người có thể kiếm tiền, đều là bồi tiền. Công tác hiện tại của em chính là tìm đường cho những ngôi sao hạng hai này, làm cho bọn họ có cơ hội vượt lên.”
“Anh hiện tại có chút hối hận cho em ra ngoài đi làm. Đầu óc em hiện tại chỉ toàn là công việc, cũng không nghĩ tới anh!” Hoàng Tư Hàm chua nói, tay cũng từ phía sau lưng ôm lấy cổ Chu Mạn Sâm.
Người này cũng thật chua, Chu Mạn Sâm run rẩy. “Em cũng không muốn đập chén cơm, hiện tại thất nghiệp cao như vậy, công việc tốt cũng khó tìm. Em thật vất vả có công việc..” Chu Mạn Sâm còn chưa nói xong, đã bị Hoàng Tư Hàm dùng miệng ngăn chặn.
“Dù sao việc này cũng không thể lập tức giải quyết, còn phải xem bọn họ có vận khí này hay không, cho nên bây giờ em thỏa mãn anh đi!” Một phen ôm lấy Chu Mạn Sâm bị hôn ngất đi, đặt lên sô pha trong thư phòng. Tiếp theo trong thư phòng chính là một mảnh xuân sắc, làm cho mặt người ta đỏ bừng.
“Hàm, anh muốn đứa nhỏ không?” Kí©ɧ ŧìиɧ đi qua, Chu Mạn Sâm ghé vào trong lòng Hoàng Tư Hàm hỏi.
“Không thích!” Vươn tay ôm lấy thắt lưng người trong lòng. “Sao em muốn chơi cùng đứa nhỏ?”
Nhớ tới đứa bé mà bọn họ nhặt được, Chu Mạn Sâm cúi đầu, dán tại trong ngực Hoàng Tư Hàm. “Bọn nó thật đáng yêu.”
Đáng yêu cái rắm! Hoàng Tư Hàm ở trong lòng mắng, anh cũng không quên lúc trước tiểu quỷ kia có bao nhiêu ép buộc, may mắn Hoắc Văn Đình đem người cất bước. “Gia đình như chúng ta thật sự không thích hợp dưỡng dục trẻ con.” Nhìn ánh mắt Chu Mạn Sâm ảm đạm, có chút không đành lòng nói: “Nếu em thật sự thích như vậy, qua vài năm nữa chúng ta liền nhận nuôi một đứa lớn tuổi chút, như vậy chiếu cố cũng tốt.” Thực không hiểu trẻ con thì có gì tốt. Dưỡng dục: nuôi dưỡng cùng giáo dục