Chương 82

Trở lại phòng ngủ, Hoắc Văn Đình lên giường, ôm Thương Thừa Tuấn vào lòng, dùng tay miêu tả ngũ quan của cậu, sao anh không biết Tiểu Tuấn thích trẻ con chứ, nhưng anh…. “Thật xin lỗi!” Cùng anh ở một chỗ, tiểu Tuấn vĩnh viễn cũng sẽ không có đứa nhỏ thuộc về cậu, Hoắc Văn Đình ôm chặt lấy Thương Thừa Tuấn.

……

Thương Thừa Tuấn cảm thấy toàn thân đau muốn chết, cổ họng nóng ran. “A……A…” Thử kêu vài tiếng, phát hiện không phát ra được tiếng nào hết. Nước…..nước…..muốn uống nước, Thương Thừa Tuấn khó chịu quay đầu, phát hiện vị trí bên cạnh trống trơn, nhất thời trong lòng thật khó chịu.

Giãy giụa ngồi dậy, phát hiện không riêng gì hạ thân đau đớn, mà hai chân cũng không có chút khí lực. Nhìn vết thương trên cổ tay đã được băng bó, Thương Thừa Tuấn nhớ tới chuyện tối qua xảy ra, mặt bắt đầu nóng lên. Liếc mắt nhìn cái tủ bên đầu giường, thấy không có chén nước, vì thế chậm rãi dời đến bên giường. Cố hết sức đứng dậy, đem hai chân vô lực thả xuống, nhưng thân thể vừa mới rời khỏi giường, liền vì hai chân như nhũn ra té lăn trên mặt đất. “Ô ô….” Thương Thừa Tuấn cắn môi khóc lên.

Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến âm thanh, Hoắc Văn Đình đang nghe điện thoại vội vàng cúp chạy vào phòng ngủ, mở cửa ra liền thấy Thương Thừa Tuấn đáng thương quỳ rạp trên mặt đất, cắn môi lệ rơi đầy mặt, chạy nhanh tới đem người ôm để lên giường. “Đừng khóc, tiểu Tuấn khóc anh sẽ đau lòng.” Cầm lấy khăn ở đầu giường lau đi nước mắt trên mặt Thương Thừa Tuấn. Ai ngờ anh càng lau Thương Thừa Tuấn càng khóc dữ dội, không có cách nào, đành phải ôm người vào lòng.

Khóc không tiếng động so với lớn tiếng khóc càng làm cho người ta đau lòng. Hoắc Văn Đình bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ lưng người trong lòng, “Đừng khóc, bằng không ánh mắt sẽ sưng to như hạt quả đào!” Hoắc Văn Đình hôn nhẹ Thương Thừa Tuấn. “Có phải em muốn uống nước không?’ Ôn nhu hỏi.

“…[nước]…” Cổ họng ách không phát ra tiếng, Thương Thừa Tuấn chỉ có thể há miệng thở dốc, dùng khẩu hình nói, sau đó dùng ngón tay chỉ cổ họng mình, ý bảo cậu khát nước.

Thấy bộ dáng hiện tại của Thương Thừa Tuấn, Hoắc Văn Đình có chút hối hận vì hành động tối qua của mình. “Tiểu Tuấn ngoan ngoãn nằm, anh đi lấy nước cho em!’ An ủi vỗ vỗ bàn tay Thương Thừa Tuấn, đi phòng bếp rót nước.

Ôm Thương Thừa Tuấn đưa ly nước đến bên miệng cậu, “Uống chậm một chút, còn có!” Giúp Thương Thừa Tuấn vỗ lưng.

Dòng nước lạnh lẽo tiến vào cổ họng nóng như lửa thiêu, Thương Thừa Tuấn cảm thấy thoải mái nhiều hơn, nhìn cái ly không, Thương Thừa Tuấn đưa cái ly cho Hoắc Văn Đình, chớp chớp hai mắt, ‘còn muốn uống’ giật giật miệng.