Chương 80

Hai tay bị trói, Thương Thừa Tuấn dịch thân né tránh. “A……A a……Ưm……” Da thịt phấn nộn nhuộm thành màu hồng phấn nổi lên mồ hôi li ti, kɧoáı ©ảʍ dâng lên mà vặn vẹo tứ chi. Khi lông chim xẹt qua nhũ tiêm, Thương Thừa Tuấn cao giọng ngâm lên. Tiếp theo lông chim nhẹ nhàng du lượn qua thắt lưng, Thương Thừa Tuấn giống như khó chịu, nắm lấy thanh đầu giường. Du͙© vọиɠ đã xuất hiện đẩy đủ phản ứng nam tính, không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Thấy Thương Thừa Tuấn lệ rơi đầy mặt, Hoắc Văn Đình có chút đau lòng lau đi nước mắt của người yêu. “Thật sự là quỷ yêu khóc a, tiểu Tuấn!” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Hoắc Văn Đình vẫn dùng lông chim nhẹ nhàng lướt lên du͙© vọиɠ đứng thẳng, dẫn tới Thương Thừa Tuấn dùng sức vặn eo.

Em ấy thật đáng yêu! Cứ việc dâʍ ɭσạи như thế, nhưng Hoắc Văn Đình vẫn cảm thấy Thương Thừa Tuấn giống như thiên sứ không nhiễm bụi trần như trước. Thấy không sai biệt lắm, Hoắc Văn Đình xuống giường nhìn Thương Thừa Tuấn rơi nước mắt, mở chốt quả trứng, mở đến nút lớn nhất. Làm cho niêm mạc ướŧ áŧ còn mang theo tiếng motor mỏng manh.

“A a…A a a…..Ưm ô…” Trong tiếng rêи ɾỉ làm cho người ta thần hồn điên đảo của Thương Thừa Tuấn mang theo vài phần khàn khàn, nghe vào trong tai Hoắc Văn Đình giống như bản nhạc dễ nghe.

“Ngoan ngoãn đợi, anh đi tắm rửa, sau đó chúng ta lại tiếp tục!” Xoay người hôn Thương Thừa Tuấn một cái, đem quả trứng đẩy sâu vao trong thân thể cậu, lấy tay chặn lối vào.

Thương Thừa Tuấn khó chịu quay cuồng thân thể, bởi vì kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể mà cuộn tròn. “Đình…..A a….Khó chịu….A a!”

Liếc mắt nhìn Thương Thừa Tuấn đang khó chịu, Hoắc Văn Đình đi vào nhà tắm. Đem quần áo đặt ở một bên, dội nước lạnh lên người, nhìn du͙© vọиɠ ẩn nhẫn có chút đau, Hoắc Văn Đình cười khổ. “Đây rốt cuộc là đang trừng phạt ai đây!” Rõ ràng là trả thủ, hiện tại khen ngược, thống khổ cũng là mình. Nghĩ tới Thương Thừa Tuấn đang ở bên ngoài, Hoắc Văn Đình vội vàng tắm nhanh lên.

“Thế nào? Muốn anh sao?” Hoắc Văn Đình tắm rửa xong liền phát hiện Thương Thừa Tuấn đã tiết một lần, nhưng du͙© vọиɠ vẫn cứ cứng rắn. Xem ra dược hiệu cũng không tệ lắm, Hoắc Văn Đình cười cười đi qua, nằm lên trên người Thương Thừa Tuấn đã muốn gần hôn mê.

Vươn tay cởi bỏ cà-vạt trói hai tay Thương Thừa Tuấn ra, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay cậu xuống, tắt quả trứng lấy ra.

“Ưm…..a a a….” Há mồm thở dốc, vốn định vươn tay an ủi du͙© vọиɠ của mình, lại phát hiện hai tay không thể nào nâng dậy.