Chương 79

“Thoải mái sao?” Hoắc Văn Đình một bên vươn đầu lưỡi đùa giỡn hồng anh, một bên hỏi. Mà Thương Thừa Tuấn vừa lắc đầu lại vừa gật đầu.

“Cái gì, không thoải mái sao? Sao tiểu Tuấn lại nói dối chứ.” Đem du͙© vọиɠ của Thương Thừa Tuấn nắm trong tay, hơi dùng sức, làm cho Thương Thừa Tuấn thống khổ kêu ra tiếng.

“Đau…..đau quá….Đình buông tay được không…..” Khóc lóc cầu xin tha thứ.

Hoắc Văn Đình tăng mạnh kí©h thí©ɧ, dùng sức xoa nắn du͙© vọиɠ của Thương Thừa Tuấn càng thêm cứng rắn, cũng không cho phép cậu phóng thích. Ngăn hai chân Thương Thừa Tuấn lại, không để cho cậu khép hai chân lại, thậm chí còn nâng hai chân cậu lên, để cho cậu nhìn rõ thứ đã thức tỉnh.

Thấy du͙© vọиɠ đã bắt đầu tuôn ra những giọt sương, Hoắc Văn Đình cố ý lấy tay chọt, làm cho Thương Thừa Tuấn phát ra tiếng kêu sợ hãi, bắt đầu liều mạng giãy giụa.

“Đau….đau quá…..Đình, em từ bỏ…..” Vì sao lại như vậy, lần này tuyệt đối không thoải mái.

Thấy Thương Thừa Tuấn khóc, Hoắc Văn Đình mới buông tay ra, vỗ vỗ đùi Thương Thừa Tuấn nói: “Nâng chân lên, sau đó mở ra, dùng sức mở ra!”

Vẻ mặt Thương Thừa Tuấn không biết làm sao đành phải thành thật làm ra tư thế Hoắc Văn Đình muốn. Một bên thở dốc, một bên cẩn thận nhìn Hoắc Văn Đình.

“Rất nhanh sẽ khiến cho em thoải mái.” Lấy trơn tề trong ngăn kéo đầu giương, sau đó đổ lên giữa hai chân Thương Thừa Tuấn. Một ngón tay, hai ngón tay, tiếp theo bốn ngón tay có thể ra vào, Hoắc Văn Đình mới dừng lại, nhìn cả người Thương Thừa Tuấn đang run rẩy. “Thoải mái không?” Hướng lỗ tai Thương Thừa Tuấn thổi một hơi.

“Không…Đừng có ngừng….” Thương Thừa Tuấn hít hơi thở dốc khẩn cầu.

“Được!” Chậm rãi chuyển động đầu ngón tay.

“A a….”Thương Thừa Tuấn bật khóc.

“A a a ưm……”

Hoắc Văn Đình đem bốn ngón tay vói sâu vào bên trong Thương Thừa Tuấn. Chỉ cần chậm rãi nhẹ nhàng chuyển động, Thương Thừa Tuấn sẽ run run hai vai thở dốc.

“A……A a……A a!” Thương Thừa Tuấn loạn ý tình mê bắt đầu có ý đồ giãy khỏi cà-vạt đang trói hai tay cậu, nhưng bị Hoắc Văn Đình buộc chặt, giãy thế nào cũng không ra.

“Lần này thoải mái sao?” Mở đùi ra, nhìn thấy du͙© vọиɠ của Thương Thừa Tuấn đã rất cứng rắn, ướŧ áŧ ngay trước mắt.

Thương Thừa Tuấn vội vã gật đầu, dùng âm thanh hỗn loạn thở dốc nói: “Rất….thoải mái….cực kỳ….A!” Điểm mẫn cảm bị chạm phải, Thương Thừa Tuấn phát ra âm thanh tiêu hồn.

Hoắc Văn Đình cười xấu xa lấy ra quả trứng được đặt mua trên cửa hàng đồ tình thú trên mạng, rút ngón tay trong cơ thể Thương Thừa Tuấn ra, nhìn hậu huyệt hư không hé ra hợp vào, Hoắc Văn Đình vẽ loạn trơn tề lên quả trứng, nhét vào trong hậu huyệt Thương Thừa Tuấn. tiếp theo lấy ra một cọng lông chim, nhẹ nhàng lướt qua da thịt trở nên mẫn cảm của Thương Thừa Tuấn.