Chương 3-4

“Sự thật gì? Sự thật là các ngươi muốn có thần tượng, nên chúng ta tạo ra một người! Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu hôm nay các ngươi đưa tin này ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người thất vọng, ngươi có nghĩ tới không!” Lí Tu nắm chặt tay.“Lúc trước khi chúng tôi đưa cậu ấy lên sân khấu, liền đoán được sẽ có một ngày như vậy, chúng tôi đã có giải pháp ngăn chặn. Nhưng chúng tôi cũng không muốn Thừa Tuấn bởi vậy mà bị thương tổn.”

“Thương tổn?” Hoàng Tư Hàm nở nụ cười.“Hắn sẽ bị thương tổn cái gì, bị thương tổn phải là fans mê nhạc cùng với fans điện ảnh.” Cười đến có chút tàn nhẫn.

Hoắc Văn Đình lạnh lùng nhìn Hoàng Tư Hàm đang khıêυ khí©h, trong lòng cười lạnh.“Uy, hảo, tôi đi xuống lấy!” Treo điện thoại, nhẹ giọng ở bên tai Lí Tu nói vài câu, sau đó mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại có thâm ý nhìn Hoàng Tư Hàm cùng Chu Mạn Sâm một cái.

Chu Mạn Sâm bị Hoắc Văn Đình nhìn lạnh run, vụиɠ ŧяộʍ kéo Hoàng Tư Hàm bên cạnh, có chút bất an dịch qua.

“Không có việc gì!” Hoàng Tư Hàm an ủi cười cười. Hắn cũng không tin người nọ làm ra được cái gì, nhìn Lí Tu một bộ đề phòng nói:“Tôi thật sự rất là tò mò, các vị sao có thể biến tiểu bạch si thành siêu sao, mà còn lâu như vậy đều không có bị ai phát hiện?”

Giống như ngươi vậy nào có thể hiểu tâm tình muốn bảo hộ Thương Thừa Tuấn, nói cũng là nói vô ích. Trắng mắt liếc Hoàng Tư Hàm một cái, thấy Hoắc Văn Đình trở về, tiến lên.“Đây là cái gì?” Chỉ vào trong tay Hoắc Văn Đình túi hồ sơ.

Hoắc Văn Đình không lên tiếng, quăng túi hồ sơ trước mặt Hoàng Tư Hàm “Ngày thân phận Thương Thừa Tuấn sáng tỏ, cũng là ngày hồ sơ này sáng tỏ.”

Hoàng Tư Hàm nhặt túi hồ sơ lên, lấy những thứ ở bên trong ra nhìn thoáng qua, cả người ngây người. Như thế nào khả năng, mấy thứ này không phải bị hắn tiêu hủy rồi sao? Vì cái gì còn có thể……

Hoàng Tư Hàm ngẩng đầu, giật mình nhìn Hoắc Văn Đình đang cười lạnh.

Thấy biểu tình Hoàng Tư Hàm thay đổi, Chu Mạn Sâm ngó đầu sang, sau đó vẻ mặt tái nhợt.“Anh…… anh muốn……” Vì sao mấy thứ này còn tồn tại.

“Hoắc tổng tài, bây giờ ngài muốn sao.” Lần này đổi thành Hoàng Tư Hàm đề phòng nhìn chằm chằm Hoắc Văn Đình.

“Hừ, kia muốn xem thái độ của ngươi !” Mỗi một người tiếp cận Thừa Tuấn, hắn đều đã cẩn thận điều tra rõ ràng, Thừa Tuấn đơn thuần, nhưng hắn không phải! Cho dù sự tình bị làm sáng tỏ, Thừa Tuấn nhiều nhất chính là không cần ‘Xuất đầu lộ diện’ , hắn còn ước gì người này ngoan ngoãn ở nhà đâu.

Hoắc Văn Đình không hổ là Hoắc Văn Đình, là mình nghĩ người này đơn giản. Hoàng Tư Hàm cầm túi hồ sơ để lên bàn, nắm chặt tay Chu Mạn Sâm vẫn còn đang phát run.“Ngài thắng Hoắc tổng tài, bất quá tôi rất ngạc nhiên vì sao các vị sợ sự tình bị sáng tỏ, nhưng vẫn cho cậu ta làm việc này.” Những người này cũng quá mâu thuẫn đi? Hoàng Tư Hàm nhìn Hoắc Văn Đình cùng Lí Tu.

Lí Tu nhìn thoáng qua Hoắc Văn Đình, thấy hắn khẽ gật đầu, trong lòng hiểu được lúc này muốn đem nguyên nhân sự tình nói cho hai người này. Cũng đúng, ai mà chẳng hiếu kỳ, so với việc bọn họ ở sau lưng tìm hiểu, còn không bằng bây giò nói cho họ biết.“Khụ khụ!” Lí Tu tiến lên từng bước nói:“Hai người đã muốn biết nguyên nhân, tôi đây liền nói cho hai người. Hai người cũng biết Thừa Tuấn là cô nhi nhỉ.”

“Biết!” Chu Mạn Sâm gật đầu.“Chẳng lẽ đây là thật sự? Không phải các vị vì tuyên truyền mà làm……”

“Đương nhiên không phải!” Lí Tu lắc đầu.“Tôi cùng cậu ấy thật sự quen biết ở cô nhi viện, thời điểm đó cậu ấy tám tuổi, tôi mười tuổi……” Lí Tu chậm rãi nói với hai người.