……..
Rượu quá ba tuần, cơm no rượu say, mọi người thu dọn mọi thứ liền đi về nhà.
“Tiểu Tuấn lại đây!” Hoắc Văn Đình ngồi ở trên giường ngoắc ngoắc Thương Thừa Tuấn vừa mới tắm rửa xong, kéo ôm vào trong lòng hôn lên, bàn tay cũng tiến vào trong dục bào trên người Thương Thừa Tuấn, vuốt ve những nơi mẫn cảm của Thương Thừa Tuấn.
Toàn thân Thương Thừa Tuấn bị khıêυ khí©h dâng lên du͙© vọиɠ mềm nhũn ra ngồi phịch trong lòng Hoắc Văn Đình. “Đình ~~” Hai mắt mê ly nhìn Hoắc Văn Đình, không tự chủ được dựa sát vào. “Đình ~~ em muốn ~~”
Hoắc Văn Đình nhìn dộ dáng của Thương Thừa Tuấn, khóe miệng nhếch lên, cầm lấy ly nước ở bên cạnh đưa tới bên miệng Thương Thừa Tuấn, “Tiểu Tuấn ngoan, uống nước trước đã, sau đó chúng ta tiếp tục…..” Ôn nhu dụ dỗ.
Đối với sự ôn nhu của Hoắc Văn Đình hoàn toàn không có sức chống cự, Thương Thừa Tuấn ngoan ngoãn uống hết ly nước, “Đình, em uống xong rồi!” Đưa cái ly qua.
“Thật ngoan!” Hoắc Văn Đình cười đem người thả lên giường, đem dục bào của Thương Thừa Tuấn cởi ném xuống đất, nhìn thân thể mê người của người yêu, Hoắc Văn Đình lấy lại bình tĩnh. “Để thưởng cho, bữa nay chúng ta chơi trò đặc biệt!”
Thương Thừa Tuấn khó chịu dịch thân mình, phát hiện toàn thân nóng rực, cũng không quản Hoắc Văn Đình nói gì nữa, chỉ biết cậu hiện tại rất muốn Hoắc Văn Đình. “Đình, em muốn ~~~ ưm ~~ ưm ~~” Kéo bàn tay của Hoắc Văn Đình đặt lên người mình, nhất thời thoải mái phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Ngoan, chờ chút nào!” Hoắc Văn Đình lấy cái cà-vạt kia cột hai tay Thương Thừa Tuấn lên đầu giường. “Càng thoải mái đang ở phía sau kìa!” Ý xấu cắn một cái lên hồng anh đang cứng rắn của Thương Thừa Tuấn.
“A ~~” Thương Thừa Tuấn kêu lên. “Đình, đau…” Đôi mắt tràn ngập nước, đáng thương hề hề nhìn Hoắc Văn Đình. Vì sao Đình lại cột hai tay mình lại, thật là khó chịu quá đi!
Hoắc Văn Đình dùng đôi môi nhẹ nhè chơi đùa du͙© vọиɠ của Thương Thừa Tuấn. Ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hưởng thụ của Thương Thừa Tuấn, vươn tay cầm an ủi, giống như đối với đứa trẻ ngoan, rất là ngoan, dùng đầu ngón tay chơi đùa, mục đích chân chính là vì muốn hưởng thụ phản ứng của cậu, cho nên trong thời gian ngắn Hoắc Văn Đình không tính để cho Thương Thừa Tuấn giải phóng.
“…..A…..A a…Ưm…” Tiếng rêи ɾỉ dồn dập phát ra từ trong miệng Thương Thừa Tuấn.
Lúc Hoắc Văn Đình vươn đầu lưỡi liếʍ hồng anh đang cứng rắn, liền nghe thấy âm thanh của người bên dưới trở nên ngọt ngào hơn.