Chương 76

“Lão Chu, anh thật thông mình. Phương pháp này cũng có thể nghĩ ra được!”

“Đúng nói với tôi rằng trước đây cậu không đem áo mưa của ba mẹ câu cho là quả cầu nước để chơi!” Chu Mạn Sâm nói, nhưng lập tức nhớ tới cảnh ngộ trước đây của Thương Thừa Tuấn rồi cuối cùng bị đưa tới cô nhi viện, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi quên cậu….”Tự trách nhìn Thương Thừa Tuấn mất đi nụ cười.

Thấy vẻ mặt tự trách của Chu Mạn Sâm, Thương Thừa Tuấn cười lắc đầu. “Tôi không sao, đây vốn là sự that655, đúng rồi, cái này cắt như thế nào?” Chỉ vào đỉnh áo mưa.

“Cắt chút xíu là được!”

“Được!” Thương Thừa Tuấn kích động cầm kéo cắt lên.

“A!”

“A!”

“Oa oa oa ~~”

Lí Tu đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nghe thấy tiếng hét của hai người lớn cùng tiếng khóc của đứa bé, ngay cả tạp dề cũng không tháo liền vọt chạy tới phòng khách, nhìn cảnh tượng trước mắt suýt nữa làm anh ngã sấp xuống.

Chỉ thấy Thương Thừa Tuấn vẻ mặt áy náy há lớn miệng, trong ta cầm lấy áo mưa bị cắt, mà trước ngực Chu Mạn Sâm thì đầy sữa. Đáng thương nhất là đứa bé đang khóc lớn kia, bởi vì toàn thân nó đều là sữa.

“A ~~~” Lí Tu rối rắm trừu khóe mắt cùng khóe miệng. “Là tôi! Lúc anh về ghé vào siêu thị mua đồ dùng trẻ em, mua quần áo cho trẻ từ 0 – 1 tuổi, tã cùng bình sữa, đúng rồi còn có cả sữa tắm chuyên dụng cho em bé nữa.”

Hoàng Tư Hàm ở đầu bên kia điện thoại càng nghe càng buồn bực, nhịn không được mở miệng hỏi: “Dù sao anh cùng phải nói cho tôi biết mua mấy thứ này để làm gì chứ!”

“……” Lí Tu cầm điện thoại nhìn hai người đang lộn xộn, thở dài nói: “Lần trước chính là một con sói, Chu Mạn Sâm nhà anh cùng với Thương Thừa Tuấn nhà tôi lại nhặt được một thứ nữa!”

“Chẳng lẽ là…….”

“Chúc mừng câu trả lời của anh! Chính là thứ anh nghĩ trong lòng! Bọn họ từ nhặt được động vật trực tiếp thăng cấp lên nhặt người!”

—-_—-_—-

Hoắc Văn Đình vừa bước vào nhà đã nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn được đặt tinh tế trên bàn, mà mấy người kia thì đang vây quanh trong phòng khách đùa cái gì đó, ngay cả khi anh tiến vào cũng không biết. “Mấy người đang làm gì đó?” Cởϊ áσ vest đặt lên vành ghế rồi đi qua.

“Đình! Em rất nhớ anh!” Thương Thừa Tuấn nhìn thấy Hoắc Văn Đình đã trở lại vội vàng chạy tới, hai người trao nhau nụ hôn đúng tiêu chuẩn nụ hôn dài. “Hôm nay ở nhà có ngoan ngoãn hay không?”Cười sờ sờ đầu Thương Thừa Tuấn hỏi.