Chương 71

Sau một phen trắng trợn vơ vét, Thương Thừa Tuấn đẩy xe bắt đầu đi xung quanh tìm bóng dáng Chu Mạn Sâm. “Kỳ quái, lão Chu đâu rồi?” Cầm cái còi có thể co vào thụt ra đưa lên miệng thổi, cuối cùng tìm thấy Chu Mạn Sâm ở một góc sáng sủa.

Đẩy xe lặng lẽ đi qua, hướng về phía thứ Chu Mạn Sâm cầm trong tay thổi còi ‘ba ba’.

“A!” Chu Mạn Sâm bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dạo giật mình. “Cậu đi chết đi!” Căm tức ném cái còi về phía Thương Thừa Tuấn.

“Lão Chu, anh đang nhìn cái gì thế?” Ngó đàu qua nhìn thứ trong tay Chu Mạn Sâm. “Cái gì thế, tôi còn tưởng anh mua cái gì, thì ra là áo mưa!” âm thanh của Thương Thừa Tuấn không lớn, nhưng đủ để mọi người chung quanh nghe được rành mạch.

“Cậu câm miệng cho tôi!” Chu Mạn Sâm đỏ mặt che miệng Thương Thừa Tuấn. Tên hỗn đản này làm gì cũng phải để anh mất mặt ư? Anh hiện tại đã nghĩ muốn tìm cái hố chui xuống. Lôi kéo Thương Thừa Tuấn vội vàng đẩy xe tới chỗ thanh toán. “Tiểu thư tính tiền!” Không được tự nhiên quay mặt sang một bên, không nhìn khuôn mặt tươi cười của nhân viên.

“Tiên sinh, tổng cộng là 586.92 đồng, ngài quét thẻ hay trả tiền mặt?” Nhân viên công tác nhìn Chu Mạn Sâm nói.

Chu Mạn Sâm mở bóp tiền, lấy ra thẻ VIP mà buổi sáng Hoắc Văn Đình đưa cho anh, giao cho nhân viên công tác. “Cái này có thể tính tiền chứ?”

Trời ạ, đây là thẻ vàng Vip cao cấp, chỉ là chi phí một năm cao kinh người. “Có thể, đương nhiên có thể!” Nhân viên công tác đưa hai tay nhận thẻ vàng. Cô làm ở đây nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở siêu thị dùng thẻ vàng Vip. Thanh toán xong, cung kính đem thẻ trả lại cho Chu Mạn Sâm. “Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến!”

“Cám ơn!” Chu Mạn sâm mỉm cười, dưới bộ dạng thẹn thùng của nhân viên công tác, cùng Thương Thừa Tuấn mỗi người đẩy một chiếc xe đi đến bãi đỗ xe.

Đem đồ trên xe đẩy đưa lên xe, Chu Mạn Sâm cẩn thận kiểm kê một chút, phát hiện còn có mấy thứ chưa mua. “Lão Thương, còn mấy thứ quên mua, bây giờ tôi quay lại mua, cậu đem mấy thứ kia đưa lên xe, sau đó ở trong xe chờ tôi.”

“Biết!” Thấy Chu Mạn Sâm rời khỏi bãi đỗ xe, Thương Thừa Tuấn đem túi cuối cùng đưa lên xe, ai ngờ muốn đặt lên xe, cái túi liền bị rách, một lọ đồ uống lăn theo sườn dốc. “A, nước của tôi!” Thương Thừa Tuấn chạy nhanh đuổi theo, không có phát hiện sau khi mình rời đi có người xuất hiện sau xe của mình, sau đó lập tức rời đi!