Chương 2: Hoán đổi cô dâu

Chương 2: Hoán đổi cô dâu

Vũ Ly Tâm nhìn thấy Nhật Vũ liền có chút kiêng dè, thu hồi sự kiêu ngạo của mình lại.

- Người phụ nữ của tôi từ khi nào đến lượt các ngươi lên tiếng phán xét rồi?”

Nhật Vũ có vị trí nhất định ở Tây Vân, tuy không phải là gia đình hào môn nhưng lại có thế lực rất lớn mạnh, không thể không kiêng dè.

- Ông chủ Sở, là tôi không biết quản lý em gái mình, tại đây xin lỗi ngài.

Vũ Trùng Dương từ xa nhìn thấy được cảnh khó xử của em gái mình cho nên đã đi đến giúp giải vây.

- Là ai mắng người thì người đó xin lỗi nhưng mà không phải là xin lỗi tôi.

Một lời nói của Nhật Vũ nói ra đều rất nặng cân.

Bọn người tiểu thư kia đều sợ đến mức cúi đầu xin lỗi.

- Ai cho các người đi?

Nhật Lệ có thù tất báo, không thể để lâu nếu không sẽ nguội.

Bọn người kia lúc nãy mắng cô ta không phải là rất hăng sao, vậy bây giờ cô ta phải để cho họ biết ai mới là chủ.

- Nhật Lệ cô đủ rồi đó! Bọn họ cũng đã...

Nhật Lệ liền cắt ngang lời của Vũ Ly Tâm.

- Cô còn chưa xin lỗi tôi đấy!

Vũ Ly Tâm nắm chặt lấy nắm đấm hận không thể đánh cho Nhật Lệ một cú đấm ngay lúc này.

- Các người vừa rồi không phải mắng người rất hăng sao! Mắng tiếp cho tôi nghe đi!

Nhật Vũ không hề ngăn cản Nhật Lệ, để cô ta muốn làm gì thì làm.

Nhật Lệ được sủng mà kiêu liền không để bọn tiểu thư kia vào trong mắt.

Cô ta giơ tay tát bọn họ mỗi người một bạt tai. Nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng.

- Đây chỉ là cảnh báo, các người nên biết hậu quả của việc sỉ nhục tôi không chỉ đơn giản là một cú tát như vừa rồi đâu.

Bọn họ ai nấy cũng ôm cục tức trong lòng rời khỏi đó.

Đường đường là thiên kim hào môn lại để cho một con tiện tì đánh mình, bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này được.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

- Cô định đánh tôi sao? Nhật Lệ, cô tốt nhất nên biết thân biết phận của mình ở đâu đi, đừng đi quá giới hạn, đứng càng cao thì ngã càng đau đấy!

Vũ Ly Tâm nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi vô cùng tức giận nhưng lý trí không cho phép bản thân đánh người nên chỉ đành mắng cho hả dạ thôi.

Vũ Ly Tâm quay người rời khỏi mà không hề lên tiếng xin lỗi Nhật Lệ.

- Nhật Vũ, cô ta vẫn chưa xin lỗi em.

Nhật Lệ liền lên tiếng ấm ức làm nũng với Nhật Vũ.

Nhật Vũ chỉ vỗ nhẹ lên bàn tay của cô ta rồi đáp.

- Vũ gia chúng ta không đắc tội được, lần sau nếu có cơ hội sẽ giúp cho em trút giận!

Vũ gia là gia tộc có thế lực lớn tại thành phố Tây Vân, cho nên dù là cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nể họ 7 phần, Nhật Vũ là người thông minh sẽ không vì một người phụ nữ mà dây dưa với người của Vũ gia.

----

- Nhược Lệ, chúng ta kết hôn đi, được chứ?

Nhật Vũ bỗng nhiên đề nghị kết hôn với Nhật Lệ khiến cho cô ta có chút sững sờ.

- Anh đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này, anh không thể để em ở bên cạnh anh mà không có một danh phận, cho nên em đồng ý chứ?

Nhật Vũ lấy trong hộp tủ ra một hộp nhỏ, bên trong là cả bộ trang sức đá quý đáng giá cả chục vạn.

Nhật Lệ lần đầu thấy có người cầu hôn mình như vậy, mà lại còn tốn nhiều tiền như vậy nữa.

- Nếu anh nói mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi thì em sao có thể từ chối được chứ, em đồng ý!

Nhật Lệ vui vẻ nhận lấy hộp trang sức trong tay hắn. Nhật Vũ vui mừng đến nỗi bế cả người cô lên xoay một vòng tròn.

Nhật Vũ và Nhật Lệ bên nhau đã được 2 năm hơn. Tất cả những bí mật của Nhật Vũ hắn đều không ngần ngại mà chia sẻ với cô, nhưng còn Nhật Lệ, cô hoàn toàn giấu đi chuyện quá khứ của mình mà không hề nói cho hắn biết.

Tình yêu như vậy liệu sẽ bền vững được hay sao?

Mùa đông tuyết rơi năm ấy, Sở gia tổ chức một buổi hôn lễ xa hoa và trang trọng bậc nhất từ trước đến giờ để cho cả thế giới biết Nhật Lệ là người phụ nữ cả đời này hắn đã chọn.

Nhưng...

Ngày hôn lễ đó, Nhật Lệ đã bị bắt cóc, trời xui khiến thế nào để chiếc xe bắt cóc mất thắng dẫn đến rơi xuống núi mà mất tích.

Buổi hôn lễ đó là mặt mũi của Nhật Vũ, nhân vật tiếng tăm đều đến tham gia chúc mừng. Cho dù là cô dâu có mất tích thì Nhật Vũ vẫn phải tổ chức hôn lễ.

Nhưng cô dâu không phải là Nhật Lệ mà là em gái của cô ta, Minh Ngọc.

Gương mặt của cả hai người có nét rất giống nhau đến 80% vừa nhìn đã biết là chị em. Nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện ra điểm khác biệt, Minh Ngọc cứ thế mà không biết vì sao mình lại phải mặc váy cưới rồi còn lên lễ đường kết hôn, thề thốt với một người đàn ông mà mình không biết hắn là ai.

Cô mặc trên mình chiếc váy cưới trắng, chiếc váy đuôi cá thiết kế theo kiểu đuôi cá, hàng trăm nghìn viên đá cẩm anh nhỏ li ti được đính trên váy cô lấp lánh đến choáng ngợp.

Ba vòng chuẩn xác của cô được chiếc váy ôm lấy tạo nên từng đường cong gợi cảm, vòng 1 đầy đặn được váy khoét sâu vô cùng quyến rũ, đuôi váy lại càng thêm kiêu sa.

Biết bao nhiêu người ngây ngất vì dáng vẻ này của cô, nhưng duy nhất người đàn ông đứng trước mặt cô thì không.

Cô cũng biết được vị trí đang đứng của mình chỉ là thay thế cho cô chị gái mất tích của mình mà thôi.

Đến cả chiếc váy trăm vạn này cũng dành cho chị ấy mà không phải là của cô.

Trên môi cô vẫn luôn gượng gạo nở một nụ cười.

Cha cô từng nói người con gái hạnh phúc nhất chính là lúc kết hôn nhưng bây giờ một chút hạnh phúc cô cũng không có.

Hạnh phúc của cô lại bị đánh đổi như một cuộc mua bán.

Quá nực cười!