Tôi nhìn bóng lưng Kiến Nguyệt dựa vào cửa sổ nói chuyện điện thoại, trong lòng dấy lên sự mâu thuẫn.
Mặc dù tôi đã quyết định tham gia lễ kỷ niệm lần này, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra có nên nói với Kiến Nguyệt hay không, hoặc phải nói như thế nào với anh ấy.
Ánh mắt của Kiến Nguyệt nhìn tôi hoàn toàn khác so với hình ảnh vừa thoáng qua, có thể nói là hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng tôi và Kiến Nguyệt quen nhau ở đại học. Nếu kết hợp giữa những gì Giang Băng nói và những hình ảnh vụn vặt tôi vừa chợt nhớ ra sau cơn đau đầu, cùng với tấm thiệp mời dự lễ kỷ niệm trường giống hệt nhau, có lẽ ít nhất cũng có thể khẳng định một sự thật — tôi và Kiến Nguyệt từng gặp nhau hồi trung học.
Chúng tôi đã gặp nhau từ rất sớm?
Hơn nữa, nếu những hình ảnh vụn vặt chợt xuất hiện sau cơn đau đầu vừa rồi chính là ký ức của tôi, thì giấc mơ tôi thấy Kiến Nguyệt vào lúc đầu bị đau sẽ không phải là một hồi tưởng phức tạp nào đó.
Dù sao, những lần tôi chạm vào "di vật" của Kiến Nguyệt trước đây đều là những đoạn hồi tưởng hoàn chỉnh, liên tục và có logic rõ ràng.
Không đúng. Tôi đột nhiên nhớ lại lần tôi "mơ" đám cưới của tôi và Kiến Nguyệt, cũng là lúc hình ảnh đột ngột chuyển đổi. Hơn nữa, lúc đó tôi cũng không thể kiểm soát hành vi của mình, và bị đau đầu.
Vậy thì, đó có phải cũng là ký ức của tôi không?
Tâm trí tôi chùng xuống, cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời xâm chiếm tôi.
Ký ức của tôi tại sao lại có vẻ khác hoàn toàn với những cảnh hồi tưởng?
Dù cả hai đều cho tôi thấy Kiến Nguyệt là một con quái vật, nhưng cảm xúc ẩn chứa bên trong dường như không giống nhau. Một cái cho tôi thấy cuộc sống ngọt ngào của tôi với Kiến Nguyệt, trong khi tôi vẫn lạc lối và vui mừng mặc dù biết Kiến Nguyệt là một con quái vật. Cái còn lại lại là cơn hoảng loạn khi phát hiện ra anh ấy là một con quái vật.
Nếu Kiến Nguyệt có thể bước vào giấc mơ của tôi, vậy liệu đó không phải là hồi tưởng về thời gian?
Mà là những hình ảnh mà Kiến Nguyệt muốn tôi thấy, những hình ảnh có lợi cho anh ấy và có thể khiến tôi có cảm tình.
Tôi lại nhìn về phía Kiến Nguyệt đang đứng bên cửa sổ, bóng dáng cao và đen của anh ấy bị ánh nắng hoàng hôn kéo dài một cách đặc biệt. Nhưng thân hình cao lớn của anh ấy được che phủ bởi bộ vest chỉn chu, và ánh sáng vàng dịu dàng của ánh hoàng hôn làm mềm các đường nét trên khuôn mặt anh. Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền phản chiếu ánh sáng hoàng hôn, dường như chuyển sang màu nâu mật ngọt, trông rất ấm áp và đẹp đẽ.
Tôi thoáng chốc ngây ra, hình ảnh đôi mắt nâu sâu có thể phản chiếu ánh sáng lạnh lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Liệu có phải Kiến Nguyệt hồi trung học và Kiến Nguyệt sau này tiếp xúc với tôi không phải là một người?
Không đúng, Kiến Nguyệt hồi trung học là một con người, nhưng Kiến Nguyệt sau này tiếp xúc với tôi lại là một con quái vật. Điều này càng xác nhận những gì Kiến Tinh đã nói với tôi.
Nhưng có một điều kỳ lạ là, tại sao khi Kiến Tinh nói với tôi rằng Kiến Nguyệt là một con quái vật, tôi lại bảo vệ anh ấy?
Rốt cuộc là vì sao?
Trong đầu tôi đầy rẫy thông tin và ký ức về Kiến Nguyệt trong thời gian qua, chúng lặp đi lặp lại, đan xen với nhau, khiến tôi không thể nắm bắt được trọng điểm.
“Cậu yêu ai?...”
“Đừng nói bậy.”
“Thật tài giỏi,.... hoa trên núi cao....., bị mê hoặc đến mất hồn....”
“Đều do tôi hại anh ấy.....”
“Có thể trả lại Kiến Nguyệt cho tôi không....”
“Ngươi có phải đã đặt.....”
Ngay khi tôi dường như sắp lý ra được mấu chốt, những mảnh vụn vừa lóe lên đã bị cắt đứt.
“A Ý, đầu lại đau à?” Kiến Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng cúi người, vén tóc trên trán tôi, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. “Có chuyện gì sao? Có phải tâm trạng không tốt không? Bác sĩ nói gì không?”
“Ôi, không sao, bác sĩ không nói gì, chỉ bảo em chú ý nghỉ ngơi thôi.” Tôi hít sâu vài lần, ổn định tâm thần, đứng dậy và vội vàng nắm tay Kiến Nguyệt đang muốn bước vào, mỉm cười với anh ấy, “Chúng ta về nhà nhé.”
Anh ấy nhìn tôi một lúc, nắm chặt tay tôi với vẻ ân cần, nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta về nhà.”
Ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên tay chúng tôi đang đan vào nhau. Tay anh ấy ấm, khi cảm nhận kỹ lưỡng, tôi còn nhận thấy những đường nét tinh tế và phức tạp trên bàn tay anh ấy, và nhịp tim sống động của anh ấy, rõ ràng không giống một con quái vật.
Nhưng hóa trang hoàn hảo như vậy lại có vẻ như là một con quái vật.
Khi chúng tôi đi qua hành lang dài của bệnh viện, có người đi vào phòng khám, cánh cửa mở ra gần một nửa.
Ánh mắt của Giang Băng chợt chạm vào chúng tôi, tôi tranh thủ lén nhìn sắc mặt Kiến Nguyệt bên cạnh nhưng không phát hiện ra chút dấu hiệu nào.
Anh ấy chỉ liếc nhìn qua, một cách tự nhiên chuyển ánh mắt đi, như thể không quen biết Giang Băng.
*
Khi lên xe, tôi nhìn vào khuôn mặt nghiêng của anh ấy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thăm dò hỏi: “Kiến Nguyệt, anh có biết bác sĩ vừa nãy không?”
Anh áy lắc đầu, rồi dừng lại một lúc, nói: “Cũng không hẳn là quen biết. Anh mới vào làm không lâu, hắn là người mới. Thực ra hôm nay anh đã hẹn một chuyên gia có thẩm quyền hơn, nhưng ông ấy đúng lúc có việc khác. Trùng hợp là hắn đã thay ca cho bác sĩ đó.”
Lời nói nhẹ nhàng, rất tự nhiên, không thể tìm ra bất cứ sai sót nào.
Tôi cứng ngắc gật đầu, dũng khí thăm dò vừa nảy sinh bỗng lụi tàn, và chỉ lúc này tôi mới phát hiện ra đầu ngón tay trỏ bên phải của tôi đang bị tôi bóp chặt đến đau.
Tôi rất khao khát nghe thấy tiếng xe nổ máy, nhưng xe vẫn không khởi động, Kiến Nguyệt lại nói.
“Có chuyện gì sao? Anh cảm thấy hôm nay A Ý có chút kỳ lạ.” Ngón tay anh ấy nhẹ nhàng gõ vào vô lăng, hàng mi dài bóng mượt đổ bóng dưới mắt: “Tại sao em lại quan tâm đến bác sĩ đó như vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, tim dừng lại một chút: “Không có gì, vì hắn ... là bạn học cùng lớp của em hồi trung học. Hơn nữa, hắn còn nói em và anh học cùng một trường trung học.”
“Bạn học trung học?” Kiến Nguyệt rút tay đang đặt trên vô lăng lại, tiến sát vào mặt tôi.
Tôi phản xạ theo bản năng lùi lại, nhưng không ngờ mục tiêu của anh ấy không phải là mặt tôi, mà là dây an toàn bên cạnh tôi.
Anh ấy kéo dây an toàn, với tiếng “cách” nhẹ nhàng, ân cần giúp tôi thắt dây an toàn. Tôi bị dây an toàn và anh ấy khóa lại trong ghế, mặt tôi cũng gần kề với anh ấy.
Anh ấy tỉ mỉ sắp xếp cổ áo bị ép hơi rối vì dây an toàn, với vẻ mặt dịu dàng: “A Ý, ký ức của em hồi phục được bao nhiêu rồi?”
Hơi thở tôi dồn dập trong vài giây, hơi ấm phả ra từ miệng anh ấy như hôn lên da thịt tôi, thấm vào từng lỗ chân lông của tôi, khiến tôi cảm thấy sau gáy hơi tê dại: “Nếu em nói em đã nhớ lại tất cả, anh có tin không?”
“Tất cả?” Anh ấy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh của tôi, rồi từ từ lướt lên cổ và cằm tôi, “Anh tin, và anh sẽ rất vui, rất hạnh phúc.”
Trong khoảnh khắc lơ đãng, tôi dường như nhìn thấy một cảm xúc khác lạ trong đôi mắt đen trắng của anh ấy. Nó nhẹ nhàng rung động, khuấy động dòng nước êm đềm bao quanh nó.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra cơ thể mình rung rẩy, co lại trước những cái chạm nhẹ như lông vũ của anh ấy. Tôi cắn chặt môi dưới, cố gắng tập trung vào biểu cảm của anh ấy.
Nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội, những chiếc răng của tôi bị anh ấy từ từ mở ra bằng ngón tay đang giữ chặt môi dưới của tôi.
Anh ấy hôn tôi, như cơn gió bão cuốn đi hơi thở của tôi, như thể đang thể hiện sự vui vẻ, hạnh phúc của mình.
Anh ấy hôn rất mãnh liệt, răng của anh ấy va chạm với thịt trong miệng tôi, khiến tôi run lên vì đau đớn, nhưng ngay sau đó lại hòa vào cảm giác rùng mình sung sướиɠ. Cơ thể tôi không thể hô hấp, như con tôm mềm nhũn trượt xuống, nhưng ngay lập tức lại bị anh ấy kéo lên.
Trong chiếc xe chật chội, không khí trở nên dày đặc và dính nhờ nụ hôn của chúng tôi, tôi không thể thở nổi, vội vàng đẩy anh ấy ra. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tay tôi lại chạm vào một thứ gì đó.
Đó là một cái vòi dài, lạnh lẽo, từ bóng đen của tôi và anh ấy vươn ra. Nó quấn quanh cổ tay tôi, rồi cố định cổ tay tôi vào tựa đầu. Nhưng nó vẫn tiếp tục phân chia, kéo dài, một cái vòng quanh eo tôi rồi lại phân thành hai cái, một cái bò lên trên, cái còn lại từ eo tôi đi xuống, chui vào giữa hai chân tôi.
Cảm giác lạnh lẽo, dính dính quen thuộc khiến tôi nhớ đến những trải nghiệm trước đây, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy rõ hình dáng của nó. Tôi hơi sợ hãi, nhưng cơ thể tôi lại chịu khuất phục dưới sự va chạm của nó và lưỡi anh ấy.
“Em đã lừa anh, chỉ là đùa thôi.” Nhân lúc anh ấy buông lỏng, tôi nắm lấy cơ hội nói.
“Em chỉ nhớ rằng, chúng ta rất yêu nhau.” Tôi nắm chặt áo anh ấy, giọng nói mềm yếu đến đáng sợ, “Ừm… chúng ta rất yêu nhau, anh yêu em rất nhiều, và em cũng rất yêu anh… anh rất quan tâm đến cảm xúc của em, khi tôi sốt cao, anh không ngủ chăm sóc em suốt đêm… lau mồ hôi cho em. Anh hôn em, cầu hôn em. Chúng ta đã tổ chức một đám cưới rất hạnh phúc. Em thực sự rất yêu anh. Anh trở thành chồng em. Chồng ơi… em thật sự rất yêu anh.” ( á á á á á á á á soft xĩuu )
“A Ý, gọi lại một lần nữa.” Anh ấy hôn lên khóe mắt tôi, giọng nói dịu dàng, nụ cười của ânh ấy cũng quá mức nhẹ nhàng, “Bạn nhỏ lừa anh, làm anh vui mừng vô ích.”
“... Chồng ơi… em yêu anh. Em thật sự rất yêu anh.” Tôi vòng tay quanh cổ anh ấy, ôm chặt anh ấy, liên tục lẩm bẩm.
Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ xe dần dần khuất bóng, anh ấy hôn má tôi, rồi lại nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo tôi.
“A Ý, sau này, đừng lừa anh nữa, được không?” Đôi mắt đen của anh ấy nhìn tôi, cực kỳ nghiêm túc, “Dù chuyện gì, cũng đừng giấu giếm anh, lừa anh. Cũng không được chạy trốn, rời khỏi anh.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại quyết định khác.