Chương 15: Mặt Trăng

Sau vài ngày do dự, tôi vẫn quyết định đi tìm Kiến Tinh.

Dù sao đây cũng là một suy đoán vô cùng gây sốc, bằng mọi giá, tôi cũng muốn thử.

Nhưng tôi lại không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, vì tôi hơi không dám, và cũng không có mặt mũi nào đối diện với ánh mắt dịu dàng và sâu sắc của Kiến Nguyệt nhìn về phía tôi.

Nhưng, tôi luôn cảm thấy xung quanh có điều gì đó không ổn.

Trước tiên, trong vài ngày qua, viên ngọc trên ngực tôi luôn nóng một cách quá mức đáng sợ, đặc biệt vào những đêm tĩnh lặng, nó như thể muốn đốt cháy da thịt tôi, khoét sâu vào l*иg ngực, hôn... trái tim tôi.

Nhưng rõ ràng, tôi không thấy linh hồn nào gọi là "Kiến Nguyệt".

Cho dù là những xúc tu đen lạnh lẽo, hay bóng tối nhờ nhờ, đều không xuất hiện.

Trên người tôi cũng không có dấu hiệu mờ ám hay quần áo ướt như trước.

Người duy nhất bên cạnh tôi chỉ có "Bảo Bảo". Tôi hơi sợ hãi, vì vậy thường có thói quen ôm nó vào lòng, vuốt ve cơ thể ấm áp và mềm mại của nó, cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Nó cũng luôn quấn đuôi quanh cánh tay tôi khi tôi tỉnh dậy giữa đêm, dùng lưỡi có chút gai nhỏ liếʍ lòng bàn tay tôi, meo meo an ủi tôi.

Tôi nhìn đôi mắt thẳng xanh biếc đẹp đẽ trong bóng tối, cũng giống màu viên ngọc trên ngực tôi, và miễn cưỡng an tâm rồi ngủ tiếp.

Càng đáng chú ý hơn là những gì xảy ra với đàn em.

Kể từ khi cậu ta bày tỏ tình cảm với tôi một cách kín đáo, cậu ta đã liên tục gặp phải những sự cố không may.

Mặt sau bàn tay bị quạt điện rơi xuống đè gãy, sau khi khó khăn chữa trị xong lại suýt bị thiết bị quang học làm tổn thương mắt trong lúc thí nghiệm. Hơn nữa, chậu xương rồng có gai trên ban công ký túc xá, chỉ cần thiếu một chút nữa, đã có thể làm đầu cậu ta vỡ nát, để những chiếc gai nhọn đâm vào trong đầu.

Tất cả mọi thứ xảy ra đều quá trùng hợp, nhìn như chỉ đơn giản là vận may của cậu ta không tốt, nhưng lại mâu thuẫn ở chỗ rất đủ may mắn.

Lúc này, khi cậu ta kể cho tôi về những gì đã xảy ra, cả người trông có vẻ hốc hác hơn nhiều, vết xước trên mặt bên có vẻ không đều, giống như bị xương rồng đâm. Cặp mắt thường ngày sáng rực rỡ nay lại có quầng thâm tím, cằm cũng lún phún râu đen, trên người còn có mùi khói, mùi hương vãng vong nhè nhẹ.

Cậu ta nói rằng đó là mùi mà cậu ta mang về sau khi đi xin bùa bình an tại ngôi chùa nổi tiếng gần đây, nơi có nhiều người cầu nguyện.

Theo suy đoán của tôi, có khả năng lớn là những điều đó đều do tôi gây ra, vì vậy tôi cảm thấy có chút áy náy.

Tôi nhận ra rằng, dù thế nào, tôi cũng nên hành động, nên tìm một cách giải quyết. Đây có vẻ là một vấn đề mà tôi không thể tránh khỏi, dù có né tránh trong một thời gian ngắn, thì cũng không thể né tránh cả đời.

Khi tôi nhìn thấy bùa bình an màu vàng nhạt trong lòng bàn tay cậu ta, trong lòng bỗng suy nghĩ.

Nếu như, nếu bùa có tác dụng, liệu tôi có thể đi xin một cái không?

Như vậy, có phải có thể trì hoãn một chút thời gian gặp Kiến Tinh.

Cũng chính trong khoảnh khắc tôi ngẩn người, vai tôi bỗng nhiên nặng trĩu.

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy đôi mắt gần gũi của đàn em.

Cậu ta có vẻ yếu đuối và bất lực, dường như giây tiếp theo sẽ có những giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, nhưng nước mắt lại không rơi, cậu ta cố tỏ ra mạnh mẽ và mỉm cười với tôi.

Cảm giác áy náy trong lòng tôi tăng lên, nên nhất thời tôi không đẩy cậu ta ra khỏi vai mình.

Nhưng cảm giác không thoải mái và ghê tởm do tiếp xúc cơ thể khiến tôi đẩy cậu ta ra.

Không biết là do ảo giác của tôi hay điều gì khác, nhưng tôi luôn cảm thấy đàn em bị tôi đẩy ra có vẻ hơi tức giận.

Nhưng giây tiếp theo, cậu ta lại trở lại trạng thái bình thường, đứng bất động tại chỗ, thân hình cao lớn của cậu ta trông có vẻ bất lực.

Lúc này, tôi có thể hiểu tại sao cậu ta lại có nhiều người theo đuổi trẻ tuổi đến vậy. Có lẽ đó chính là loại bạn trai "chó con" mà mọi người thường nói trên mạng.

Nhưng sự chú ý của tôi hoàn toàn không nằm ở cậu ta, cũng không thể đặt vào cậu ta.

Bởi vì, trước cửa phòng thí nghiệm, đứng trước cửa kính trong suốt là một người mà tôi rất quen thuộc, Kiến Tinh.

Anh ta mỉm cười dịu dàng với tôi, gương mặt điển trai được bao phủ trong ánh sáng trắng mờ lạnh lẽo, đường nét gương mặt hoàn hảo, hàng mi dài cong vυ"t dường như cũng nhuốm chút ánh sáng trắng, trông giống như một vị thần Hy Lạp tuyệt mỹ.

Nhưng, chỉ trong một khoảnh khắc, ánh đèn trắng chớp sáng, đôi mắt của anh ấy trở nên tối tăm đến đáng sợ.

Không, có vẻ như, quá đáng sợ.

Anh ta đứng yên nhìn chằm chằm vào đàn em, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười dịu dàng vô cùng.

Giây tiếp theo, không hiểu sao, màu đen trong con ngươi của anh bắt đầu lan ra ngoài.

Đôi mắt xinh đẹp của anh toàn là màu đen, không còn lòng trắng.

Đen đến mức khiến tôi lạnh toát cả người, bị đinh lại tại chỗ.

Viên ngọc trên ngực tôi cũng lạnh đến thấu xương.

“Cạch——”, đèn lại chớp một cái.

Ngay khi sáng lên, đôi mắt của Kiến Tinh lại trở lại bình thường.

Đen là đen, trắng là trắng.

Vẫn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng tràn đầy mong đợi.

*

Cuối cùng tôi cũng bước ra ngoài, gặp Kiến Tinh.

Dù trong khoảnh khắc đó, tôi đã quên mình đã thuyết phục bản thân như thế nào, và quên đi nỗi sợ hãi, bước ra ngoài.

Kiến Tinh đẩy về phía tôi một cốc cà phê, nói: “Anh dâu, sắc mặt của anh không tốt, có phải không muốn gặp tôi không?”

Tôi cầm cốc cà phê ấm trong tay, không nói lời nào.

“Thật sự không muốn gặp tôi sao? Tôi cứ tưởng rằng trong lòng anh ít nhiều cũng có chút trọng lượng.” Giọng nói của Kiến Tinh nhẹ nhàng nhưng trầm xuống, “Tôi đến tìm anh với đầy mong đợi, không ngờ lại thấy một cảnh tượng khiến người ta đau lòng như vậy.”

“Tôi ghen...”

Tôi ngẩng đầu cắt lời anh ga: “ Kiến Tinh cậu có thể trả lại cho tôi di vật của Nguyệt không?”

“Di vật? Anh dâu không phải không muốn sao?” Kiến Tinh khép hàng mi dài lại, nhìn tôi, “Cậu trông có vẻ trẻ hơn cả hai chúng ta, anh dâu chọn anh ấy tôi có thể hiểu. Cậu ta cũng có vẻ thích anh, nhưng những chàng trai quá trẻ thường không có sự kiên định, dễ bị cuốn theo. Vì vậy, tôi vẫn hy vọng anh dâu có thể xem xét tôi.”

“Tôi và cậu fa không có quan hệ như vậy.”

Tôi có chút không thể tin Kiến Tinh lại thật sự ghen với đàn em.

Nhưng từ những lời nói nhẹ nhàng của anh ta, tôi nghe ra được sự ghen tị không mấy dễ chịu, giống như những bọt khí sôi từ sữa thơm ngon nổi lên liên tục rồi ngay lập tức vỡ ra.

Tôi lại nhớ đến ánh mắt đáng sợ mà anh ta nhìn đàn em bên ngoài phòng thí nghiệm, một nghi ngờ kỳ quái hiện lên trong đầu tôi.

Có thể thấy, mối quan hệ giữa tôi và Kiến Tinh thực sự chỉ là một mối quan hệ rất thuần khiết giữa anh dâu và em chồng.

Còn người thích tôi, yêu tôi, và sẽ ghen tuông vì Kiến Tinh thực sự là chồng tôi, Kiến Nguyệt.

Anh ấy đã trở lại.

Biến thành Kiến Tinh, hoặc theo cách mà các bộ phim tâm linh thường hay sử dụng, anh ấy như một ác quỷ, nhập vào thân xác Kiến Tinh và đến tìm tôi.

Nếu không thì, làm thế nào để giải thích việc sau khi Kiên Tinh một lần nữa gõ cửa phòng tôi, những điều kỳ lạ, nhẹ nhàng và khó nhận biết đã xảy ra bên cạnh tôi? Có thể, chính vì anh ấy đã nhập vào Kiến Tinh, biến thành một hình thái hữu hình có thể nhìn thấy bằng mắt, nên không thể tiếp tục quấn quýt lấy tôi trong trạng thái linh hồn.

Nhưng tại sao? Nếu mục tiêu của anh ấy là tôi, thì ở trong trạng thái linh hồn không phải sẽ tiện hơn sao?

Có phải anh ấy hoàn toàn tự tin rằng tôi chắc chắn sẽ yêu Kiến Tinh?

Giọt cà phê bắn vào lòng bàn tay tôi khiến tôi thoát khỏi những suy đoán quá kỳ quặc, tôi gọi: “Kiến Tinh.”

“Ừ?”

Anh ta nhìn về phía tôi, gương mặt giống hệt Kiến Nguyệt, điển trai và dịu dàng, đôi mắt đen láy chứa hình ảnh phản chiếu của tôi.

Không khác gì so với Kiến Tinh mọi khi, nhưng lại có vẻ giống Kiến Nguyệt trong giấc mơ một cách khó hiểu.

Tôi cố gắng kiềm chế nhịp tim đang loạn nhịp, nói: “Tôi muốn có di vật của Kiến Nguyệt, tất cả.”

Anh ta im lặng một lúc, nắm lấy tay phải của tôi, nhẹ nhàng dùng giấy lau giúp tôi sạch giọt cà phê bắn lên: “Được. Có vẻ như anh dâu vẫn rất quan tâm đến anh trai.”

Tôi muốn rút tay về nhưng anh ta nhẹ nhàng kéo lại, khiến khoảng cách gần lại.

Anh ta cúi sát lại gần, ánh mắt ẩn dưới hàng mi như đang mê hoặc: “Nhưng thực ra, anh dâu. Chị có thể xem tôi như anh trai, tôi không phiền.”

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng vì hơi ấm từ Kiến Tinh, tôi vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta, tạo khoảng cách, khuấy động cốc cà phê trong tay để che giấu bàn tay đang run rẩy của mình.

“Vậy, anh dâu. Tối nay, anh hãy đến tìm tôi nhé.” Tiên Tinh đứng dậy, lại mỉm cười với tôi, “Tôi sẽ đưa di vật của anh trai cho anh, đừng quên, đừng đi tìm người khác.”

Tôi nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta dưới ánh sáng mặt trời, hình dáng bình thường, chỉ là bóng đen kéo dài một cách đơn thuần, tôi cảm thấy có chút thất thần.

Bóng của anh ta rõ ràng, phù hợp với lý trí, giống như bóng của tôi và bóng của những người bình thường khác.

**

Vì cuộc gặp gỡ với Kiến Tinh tối nay, mà cả ngày hôm đó tôi đều cảm thấy bất an.

Vì vậy, tôi không có tiến triển gì trong thí nghiệm.

Nhưng thời gian không biết đã trôi qua từ lúc nào.

Khi tôi ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã trở nên tối tăm.

Tôi xoa xoa mắt có chút đau, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà tìm Kiến Tinh.

Chỉ cần lấy được di vật của Kiến Nguyệt, lấy xong tôi sẽ lập tức về nhà.

Tôi bước ra khỏi cổng nghiên cứu, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng chói, vàng rực rỡ, nó treo cao trong bầu trời tĩnh lặng, trông lớn lao nhưng cũng vô cùng thanh khiết.

Khi tôi nhìn về phía nó, dường như nó cũng đang nhìn lại tôi, ánh trăng dịu dàng rơi xuống người tôi.

Có chút dính dớp, mang theo một thứ tình cảm kỳ lạ nhưng quen thuộc.

Tôi cảm thấy hơi hoảng sợ, vội vàng siết chặt dây túi, tăng tốc bước đi.

“Đinh đinh———”

Một âm thanh chuông nhẹ nhàng vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch của đêm.

Đó là điện thoại của tôi.

Tôi lấy nó ra từ túi.

Trên màn hình điện thoại, hiện lên tên người gọi.

【 Đàn em Chân Ý Châu】

Tôi nhìn vào điện thoại, do dự một lúc, rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng của đàn em có phần méo mó: “ Đàn anh, anh có thể đến tìm em một chút được không?”

Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề và chói tai, kèm theo tiếng điện xẹt, truyền đến tai tôi.

Âm thanh đó giống như có vật nặng nào đó đang bị kéo trên mặt đất.

Giọng đàn me lại vang lên, trở nên kỳ quái hơn.

Cậu ta nói:

“Có vẻ như, có thứ gì đó đang đi theo em.”