Chương 2
Thời thơ ấu bên nhau
Vĩnh Phúc và Bích Thu là hai con người đồng cảnh ngộ "giữa đường đứt dánh". Họ gặp nhau, cảm thông niềm đau mất mát của nhau và thế là cùng đến với nhau để chia sẻ nỗi buồn niềm vui trong cuộc sống trót đã chịu nhiều bất hạnh. Từ đó Bảo Lâm mười hai tuổi, con của Vĩnh Phúc rất vui vì có được một cô em gái dễ thương là Yến Hương. Cô bé Yến Hương chín tuổi con của Bích Thu là người mà Bảo Lâm sẽ gọi làm mẹ.
Nhiều năm rồi Yến Hương thiếu vắng tình thương yêu của người cha, con bé trở nên u buồn và hiếm khi chơi đùa với chúng bạn. Từ lúc có bác Vĩnh Phúc đến chơi, Yến Hương bắt đầu được quan tâm, Vĩnh Phúc khiên cho cô bé tìm lại được cảm giác ấm áp trong tình cảm yêu thương của người cha.
Khi trong nhà Vĩnh Phúc có mặt hai mẹ con Bích Thu thì cuộc sống trở lên vui tươi sống động hơn. Bếp lửa không còn nguội lạnh, nhà cửa tươm tất ván khéo nhờ có bàn tay chăm sóc của người đàn bà, bữa cơm trong gia đình thơn ngon nóng sốt. Tiếng cười đùa vô tư của hai đứa trẻ vang lên mỗi chiều khiến Vĩnh Phúc và Bích Thu thấy hài lòng vì đã mang được niềm vui đến cho hai đứa con bất hạnh của mình.
Bảo Lâm thương yêu chiều chuộng em gái hết mực khiến có lúc Bích Thu phải rầy con:
- Yến Hương không được bắt anh chiều con những chuyện vô lý như vậy nhé. Chơi một mình đi! Anh Lâm còn phải học bài nữa.
Nhưng Bích Thu la rầy con cho có chừng mực vậy thôi chứ chẳng ảnh hưởng gì đến bọn trẻ, chúng vẫn vui đùa quấn quít bên nhau dương như là lâu rồi chúng không có ai chơi cùng, bây giờ có anh có em nên chúng vui chơi thoải mái cho bõ những tháng năm phải chịu thui thủi một mình. Bích Thu và Vĩnh Phúc cũng hiểu như vậy nên học cảm thấy vui với niềm vui vủa con mà không ngờ đến những điều phức tạp có thể xảy đến sau này.