Chương 9.1: Có người nhảy lầu ở công ty cô.

Nghe Thi Hạ khóc lóc thảm thương như vậy, Ninh Vô Ưu bỗng nhiên luống cuống tay chân.

"Làm sao thế? đừng khóc, đừng khóc."

Thi Hạ lau nước mắt, bên ngoài nhìn cô luôn mạnh mẽ kiên cường, nhưng thực chất chỉ là giả vờ kiên cường mà thôi.

"Không sao, tự nhiên rất nhớ cậu, lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện với nhau, không uống rượu với nhau." Thi Hạ lẩm bẩm.

Chỉ khi ở trước mặt người mà cô quen biết và tin tưởng, cô mới dám sống thật với chính mình.

Còn trước mặt Lệ Cảnh Diễn cô luôn là một con quái vật không có tình cảm, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc mà thôi.

Ninh Vô Ưu nghe thấy bạn khóc như vậy càng thêm lo lắng, nếu không tận mắt nhìn thấy Thi Hạ thì cô không yên tâm.

Nha đầu kia làm cái gì không biết, sao lại để mình lo lắng thế này.

"Năm giờ hôm nay tớ tan làm rồi, chúng ta hẹn nhau ở chỗ cũ, không gặp không về, được không?"

Ninh Vô Ưu dùng giọng điệu như đang nói chuyện với trẻ con, trao đổi với Thi Hạ chuyện này.

Thi Hạ gật đầu.

"Ừ."

Bây giờ cô chỉ muốn gặp Ninh Vô Ưu, chỉ muốn được nói chuyện với cô ấy.

Cô cũng không quan tâm chuyện Ninh Vô Ưu là bác sĩ, ngày nào cũng bận rộn ngược xuôi, lúc này cô chỉ muốn gặp được Ninh Vô Ưu.

Còn chỗ cũ mà Ninh Vô Ưu nói thực ra chỉ là căn hộ mà trước đây khi sống một mình Thi Hạ từng thuê.

Sau này có tiền rồi cô vẫn tiếp tục gia hạn hợp đồng ở đó, vì cô sợ có ngày không còn nhà để về.

Bởi vì từ trước đến nay cô đều không có nhà, dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn đều không có.

Lúc Ninh Vô Ưu đến, cô thấy Thi Hạ đang ngồi một mình trên ghế sofa, cả khuôn mặt tràn ngập sự đau buồn và tuyệt vọng.

Trước mặt cô bày la liệt chai bia, vẫn may là vẫn chưa mở, có vẻ vẫn chưa uống.

"Làm sao mà lại khóc thành thế này, mắt đỏ hết cả lên!"

Ninh Vô Ưu bước lại gần ôm chầm lấy bạn thân, cô gái ngốc nghếch này khiến người ta đau lòng quá.

Thi Hạ xoa mắt mình, thờ ơ trả lời: "Không sao, tớ buồn nên khóc một chút thôi."

Ninh Vô Ưu thở dài một hơi, cô để yên cho Thi Hạ khóc, khóc được thì trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.

"Có phải tên khốn đó bắt nạt cậu không?" Cô ngập ngừng hỏi.

Những vấn đề trong công việc chưa bao giờ làm Thi Hạ cảm thấy khó khăn, vậy nên chỉ có thể vì một người- Lệ Cảnh Diễn.

Thi Hạ lau nước mắt, cô đột nhiên mỉm cười: "Quả nhiên, người hiểu tớ nhất vẫn là Vô Ưu của tớ."

Cô dựa vào vai Ninh Vô Ưu, tự nhiên cảm thấy trong lòng hình như thoải mái hơn một chút.

"Hạ Hạ đáng thương của tớ."

Thi Hạ nhìn đống chai trước mặt mình, ánh mắt ngưng đọng, nhưng lại hơi lơ đãng.

"Đừng lo, tự nhiên tớ rất nhớ bà ngoại, không biết bà ở nhà một mình thế nào..."

Bà ngoại chắc bây giờ cũng rất nhớ cô.

Lúc đó vì năm mươi vạn của Liễu Thi Minh, cũng vì để có tiền cứu bà ngoại, cô mới đồng ý thay người chị đã mất của mình kết hôn với Lệ Cảnh Diễn.

Nhưng mà bây giờ cô còn không có cơ hội để gặp bà, một mình bà sống làm sao đây?

Ninh Vô Ưu đỡ vai Thi Hạ, nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm, bà ngoại bây giờ rất tốt, nên cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân, có thế thì bà ngoại mới yên tâm được!"

Một mình cô ở bên ngoài, chỉ có thể cố gắng tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ kiên cường thì mới không bị người ta bắt nạt.

"Ừ, cậu nói đúng."

Thi Hạ gật đầu, nhấc chai bia trước mặt lên, giật nắp uống ực một ngụm.

Thấy Thi Hạ uống như thế, Ninh Vô Ưu vội vàng giật lại.

"Đừng uống, không tốt cho sức khỏe."

Thi Hạ nhìn Ninh Vô Ưu, đột nhiên mỉm cười, cái cô gái này!

"Ha ha, giờ cậu là bác sĩ nên biết dưỡng sinh rồi hả!" Thi Hạ cười.

Bây giờ còn không được uống rượu thì làm sao mượn rượu giải sầu đây?

Ninh Vô Ưu thở dài: "Làm trong bệnh viện lâu như thế, chứng kiến bao nhiêu lần sinh lão bệnh tử, tớ càng thêm quý trọng mạng sống của mình."

Cô hi vọng tất cả mọi người xung quanh mình đều thật khỏe mạnh, Thi Hạ là bạn thân nhất của cô, cô càng hi vọng như vậy.

"Thi Hạ, hứa với tớ, nhất định phải thật khỏe mạnh."

Thi Hạ gật đầu nặng nề, sau đó lại thở dài.

"Biết rồi mà, Vô Ưu của tớ!"

Bây giờ người duy nhất có thể nói chuyện với cô chỉ có người bạn tốt Ninh Vô Ưu này.

"Vô Ưu, may mà có cậu."

Thi Hạ nói xong ôm chặt lấy Ninh Vô Ưu, dựa trong vòng tay cô, cố gắng tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô rất mệt mỏi với cuộc sống này. Khi ở nhà cô vẫn còn có bà ngoại, nhưng bây giờ rời xa bà ngoại thì cô chỉ có hai bàn tay trắng!

Ninh Vô Ưu thở dài, nhìn Thi Hạ một lúc đột nhiên hỏi: "Thi Hạ, cậu đã từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp cùng anh ấy chưa?"

Thi Hạ ngẩn người, sống một cuộc sống tốt đẹp với anh ấy? Làm sao có thể chứ!

"Tớ và anh ấy không phải là người của một thế giới."

Ninh Vô Ưu nhìn Thi Hạ, thực ra cô vẫn hi vọng rằng Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn có thể tiếp tục.

Mặc dù bạn thân của cô nhìn qua giống một người mình đồng da sắt vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng Ninh Vô Ưu biết rõ, Thi Hạ luôn mong muốn có một gia đình.

"Nhưng mà hai người đang ở bên nhau mà." Ninh Vô Ưu cố gắng thuyết phục.

Thi Hạ lắc đầu.

"Thế thì cũng không thể nào, ba năm, sau ba năm tớ phải đi rồi, bây giờ chỉ còn một năm, một năm thôi."

Cô nở nụ cười cay đắng, như đang cố tỏ ra thoải mái.

Ninh Vô Ưu nhìn cô: "Vậy sau khi rời đi, cậu có chắc là cậu có thể quên được Lệ Cảnh Diễn không?"

Dù sao thì cũng đã ở bên nhau ba năm.

Thi Hạ mỉm cười, lắc đầu: "Anh ấy chẳng là gì cả, chẳng là gì của tớ hết, trong lòng tớ chỉ có mỗi công việc thôi!"

Ninh Vô Ưu xoa tóc cô, trong lòng toàn là đau xót, cô gái ngốc này thực sự nghĩ mình là siêu nhân à?

Cho dù cô làm việc cả ngày, thì cũng cần có một người đàn ông bên cạnh chứ!

Ít nhất thì cô cũng là người cần được chăm sóc, cô cũng là một người phụ nữ mềm yếu..

Thi Hạ dựa vào vai Ninh Vô Ưu, tự nhiên im lặng không lên tiếng. Cô là một người phụ nữ, nhưng cũng là một người lì lợm, tự coi mình là mình đồng da sắt.