Khoảnh khắc này, mặt Đoạn Dã tối sầm lại, không nhịn được văng tục:
"Mọe kiếp."
Cuối cùng, Đoạn Dã bực bội ném điện thoại, tiếp tục công việc đang làm dở.
Hôm nay là thứ tư, bên ngoài mưa phùn lất phất, gió lạnh thổi vi vu, không mặc áo khoác thì hơi lạnh, Đoạn Dã mới vừa tan làm đã nhận được tin nhắn WeChat của mẹ:
“Con trai, tan làm thì nhanh về nhà ăn cơm nhé.”
Đoạn Dã trả lời một câu:
“Vâng.”
Thế là tâm trạng Đoạn Dã lập tức tốt hơn nhiều, vội vàng lái xe về nhà.
Mở cửa vào nhà, Đoạn Dã vừa thay giày vừa hỏi:
"Mẹ, hôm nay ăn món gì ngon vậy?"
Thay giày xong, Đoạn Dã đi vào trong, vừa bước đến phòng khách thì nhìn thấy Đoạn Trạch, hắn không khỏi ngạc nhiên:
"Anh, sao anh lại về đây?"
Tập đoàn Hằng Luân cách khá nhà xa, vì vậy Đoạn Trạch đã thuê nhà ở bên ngoài để tiện đi làm.
Đoạn Trạch lạnh lùng liếc nhìn hắn, không trả lời.
Mặt Đoạn Dã đầy hoang mang, rồi hắn ngẫm kỹ lại, hình như gần đây hắn đâu có làm gì sai đâu nhỉ?
Lúc này, cậu Đinh Mão từ trên lầu đi xuống, tay còn cầm cây chổi lông gà, khí thế hùng hổ quát:
"Đoạn Dã! Thằng nhóc thối tha! Mày đứng lại đó cho tao!"
…
Đoạn Dã thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cú đập bằng roi lông gà của cậu thật sự đau điếng, khiến hắn vội vàng nhảy ra sau ghế sofa, kêu lên:
“Cậu! Làm gì thế?! Sao lại đánh cháu? Cháu làm gì sai chứ?”
Đinh Mão mặt đỏ gay vì tức giận, xách cây roi đuổi theo, vừa đuổi vừa mắng:
“Còn dám hỏi?! Chính cháu làm gì thì tự rõ! Cháu… cháu đúng là vô lương tâm mà!”
Đoạn Dã hoàn toàn ngơ ngác, nhưng vẫn không ngừng chạy vòng quanh phòng tránh những cú đập từ cậu, vừa chạy vừa nói:
“Cậu nói thế quá đáng đấy nhé! Cháu có gϊếŧ người đốt nhà đâu, sao đến mức bị chửi nặng nề thế này?”
Hắn vừa định lao lên cầu thang thì ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà cũng có chút xa lạ. Khuôn mặt ấy xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng vừa thấy bóng dáng cô, cả người hắn dựng hết tóc gáy, đứng đơ ra tại chỗ.
Đinh Mão lao tới, quất mạnh roi lông gà vào mông hắn:
“Cái thằng này! Còn dám cãi nữa hả?!”
Đoạn Dã đau đến nhe răng nhăn mặt, ấm ức nhìn về phía Lạc Thanh Diên, ngón tay run run chỉ vào cô, nhưng nửa chữ cũng chẳng nói được.
Nhưng ngay sau đó, Đoạn Dã trừng lớn mắt khi thấy mẹ mình, Đinh Nhất Phân, từ sau lưng Lạc Thanh Diên đi ra, cười tươi nắm lấy tay cô:
“Thanh Diên, Tiểu Dã về rồi, chúng ta xuống dưới nhé.”
Lạc Thanh Diên đáp lời một cách ngọt ngào:
“Vâng, con cảm ơn dì.”
Đoạn Dã tối sầm mặt mày, nhưng cũng đành bó tay vì mẹ hắn đã đưa Lạc Thanh Diên vào. Vừa định lên tiếng, hắn liền bị một cái tát sau gáy, kèm theo đó là tiếng quát của ba hắn, Đoạn Thịnh:
“Quỳ xuống!”
Đoạn Dã nhanh chóng quỳ ngay tại chỗ. Vừa quỳ xong, mặt hắn đầy vẻ nhục nhã. Hắn ngước lên, đối diện ngay ánh mắt có chút cười cợt của Lạc Thanh Diên, trong đầu như tia chớp lóe lên hình ảnh trong kho hàng ở đoàn phim ngày hôm đó, cùng câu nói của Lạc Thanh Diên... Hóa ra cho hắn vài ngày suy nghĩ là có ý này sao?
Đoạn Dã giận dữ chỉ tay vào Lạc Thanh Diên, định đứng dậy:
“Lạc Thanh Diên, rốt cuộc cô đã nói gì bậy bạ với gia đình tôi?”
Nhưng chưa kịp đứng thẳng người, giọng ba hắn lại vang lên, lạnh lùng quát:
“Quỳ xuống!”
Đoạn Dã lại nhanh chóng quỳ xuống, vẻ mặt lộ rõ sự nhục nhã, nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Diên đầy bất mãn. Còn Lạc Thanh Diên chỉ mỉm cười nhếch môi, tay vô thức chạm nhẹ vào bụng.
Mẹ hắn, Đinh Nhất Phân, nhanh chóng nhận ra cử chỉ của cô, liền nắm tay Lạc Thanh Diên kéo qua một bên:
“Nào nào, Thanh Diên ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”
Đoạn Dã ngơ ngác nhìn, đầu óc hoàn toàn mông lung:
“???”
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một câu hỏi. Lạc Thanh Diên định làm gì? Hắn không tin Lạc Thanh Diên thật sự có thai.
Trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của Đoạn Dã, Đinh Nhất Phân cười tươi, bước đến kéo hắn lên lầu, gần như lôi xềnh xệch vào phòng làm việc.
Đoạn Dã lắp bắp:
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, hôm đó thật sự là ngoài ý muốn…”
Đinh Nhất Phân giơ tay chặn lời:
“Thôi được, giờ mẹ hỏi con trả lời, rõ chưa?”
Đoạn Dã ngớ người:
“Đ-được ạ.”
Đinh Nhất Phân hỏi thẳng:
“Con chia tay Noãn Noãn rồi?”
Nhắc đến việc này, Đoạn Dã lộ vẻ không vui, nhưng vẫn gật đầu:
“Chia tay rồi ạ.”
Đinh Nhất Phân tiếp tục:
“Vậy còn chuyện với cô Lạc… là sau khi chia tay hay trước đó?”
Đoạn Dã lúng túng gãi đầu:
“Là sau khi chia tay rồi cảm thấy không vui, nên mới đi uống rượu…”
Đinh Nhất Phân gật đầu:
“Được, là sau khi chia tay. Giờ mẹ hỏi một câu cuối, con thật sự đã… với cô Lạc rồi đúng không?”
Đoạn Dã ngượng ngùng gãi đầu:
“Đúng là vậy, nhưng…”
Đinh Nhất Phân buông tiếng thở dài:
“Đừng có nhưng gì hết, người ta là con nhà tử tế, con phải có trách nhiệm.”
Đoạn Dã trợn tròn mắt:
“Không phải, là vì con tưởng cô ấy là nhân viên trong quán nên mới…”