Chương 7: Yêu Đương Vụиɠ ŧяộʍ 2

Đặc biệt là vẻ ngoài của Đoạn Dã không tệ, thân hình rất khá, bây giờ trên miệng đối phương vẫn còn màu môi của cô, ký ức đêm qua lập tức ùa về.

Lạc Thanh Diên không kìm được, cô lại sà đến, hôn lên môi Đoạn Dã.

Đoạn Dã theo bản năng mà siết chặt vai cô, nhưng hắn cũng không dám dùng sức, sợ người bên ngoài phát hiện, cho nên Lạc Thanh Diên càng không chút cố kỵ hôn hắn.

Ở ngoài cửa.

“Chậc! Sao lại không mở ra?”

“Nếu không cậu ở đây xem chừng đi, tôi đi lấy chìa khóa đến, mong không phải khóa cửa bị hỏng.”

Đoạn Dã càng thêm sốt ruột, hắn không biết Lạc Thanh Diên có bị điên không, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ là chuyện rất quang minh lỗi lạc à? Mà tại sao hắn lại sợ như vậy?

Lạc Thanh Diên còn điên cuồng hơn Đoạn Dã, hơi thở phà cả vào tai hắn luôn đấy??!!

Đoạn Dã không thể giữ bình tĩnh nữa, cánh tay vô thức vòng qua eo cô, thấp giọng nói:

“Lạc Thanh Diên, cô đừng lộn xộn…”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Lạc Thanh Diên long lanh sáng ngời, đôi mắt hồ ly nhiễm vài phần du͙© vọиɠ, không còn lạnh lùng khiến người ta tránh xa nghìn dặm nữa, ngược lại mang theo vài phần mị hoặc.

Lúc hormone dâng trào, không ai còn giữ lý trí.

Lạc Thanh Diên cũng thừa dịp này mà rèn sắt khi còn nóng:

“Đoạn Dã, kết hôn với tôi đi, điều kiện tùy ý cậu, nếu bảy chữ số không đủ, vậy tám chữ số có được không?”



Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Đoạn Dã hiện lên vô số suy nghĩ, điều kiện quá hấp dẫn! Hắn muốn bán mình cầu vinh!

Bên ngoài cửa.

“Làm gì có thời gian mà chờ ở đây? Đạo diễn còn đang chờ chúng ta qua đó đấy, vị đại nhân vật kia sắp đến rồi, đợi bọn họ thị sát xong thì tính chuyện nhà kho sau.”

“Vậy cũng được, vậy chúng ta qua đó trước rồi tối nay quay lại xem sau.”

Nghe tiếng bước chân dần dần rời xa, thân thể cứng ngắc của Đoạn Dã mới dần thả lỏng.

Lúc này Lạc Thanh Diên mới rời khỏi l*иg ngực hắn, cô duỗi ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng vừa bị mình cắn rách:

“Đoạn Dã, đúng là tôi chủ động trêu chọc cậu, nhưng nếu đã bị tôi chạm vào, tôi không cho phép cậu chạy thoát.”

Đoạn Dã thấy Lạc Thanh Diên làm thật thì không khỏi trừng to mắt, kinh ngạc hỏi:

“Kết hôn? Chúng ta mới quen biết bao lâu, cô…”

Lạc Thanh Diên kéo tay Đoạn Dã đặt lên bụng mình, gương mặt Đoạn Dã lại đỏ bừng.

Lạc Thanh Diên nói:

“Tối hôm qua chúng ta không bình tĩnh lắm, nói không chừng ở đây đã có em bé của cậu luôn đấy, cậu nói xem, chuyện chúng ta quen biết bao lâu có quan trọng không?”

Đoạn Dã lập tức cảm thấy dưới tay mình là một củ khoai nóng, hắn vô thức rụt tay lại.

Nhưng Lạc Thanh Diên vẫn giữ chặt tay hắn.

Đoạn Dã khó hiểu, có phần bực bội:

“Buông ra.”

Lạc Thanh Diên lại nói:

“Buông ra để ngươi trốn à? Không ngờ đó, thân thể em trai đây rất cao lớn, mà lá gan lại nhỏ vậy à?”



Đoạn Dã gần như phát điên, có lẽ bị phép khích tướng chọc tức, hoặc là do đã buông xuôi phó mặc cho số phận, nên hắn thẳng thừng đưa tay ôm lấy eo Lạc Thanh Diên, vẻ mặt có chút hung tợn:

"Lạc Thanh Diên, đây là do cô chọn, sau này cô đừng trách tôi."

Lạc Thanh Diên còn chưa kịp nghĩ kỹ câu nói này có nghĩa là gì thì người cô đột nhiên cứng đờ, bởi vì bàn tay của Đoạn Dã thật sự quá suồng sã!

Lạc Thanh Diên không dám cúi đầu nhìn, hiếm khi đỏ mặt:

"Anh..."

Đoạn Dã lập tức cúi người hôn lên môi cô, lần này, người muốn trốn lại là Lạc Thanh Diên, nhưng Lạc Thanh Diên đã chơi đùa quá trớn rồi, muốn trốn cũng không trốn được nữa.

Dù sao không gian ở đây cũng nhỏ xíu.

Lạc Thanh Diên bị hôn đến mê man, khi tỉnh táo lại, dây áo trên vai cô đã tụt xuống một nửa.

Củi khô lửa bốc, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không thể khống chế được mất.

Nhưng cả Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã đều không có ý định dừng lại, cơ mà…

Có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc—"

"Có ai trong đó không?"

Ổ khóa lại bị xoay thêm vài vòng.

Sau đó một giọng nói khó hiểu vang lên:

"Tôi nhớ là tôi không có khóa cửa mà, nhanh lên, mấy người cứ phá cửa vào đi, phải tranh thủ lúc người đó không có ở đây mà thay thiết bị mới vào, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim."

Hai người đồng thời mở đôi mắt đang mê loạn, cuối cùng Đoạn Dã đưa tay ra, kéo áo ở vai của Lạc Thanh Diện lại đàng hoàng.

Lúc này, hai má Lạc Thanh Diên ửng hồng, dưới ánh đèn mờ ảo, càng khiến khuôn mặt cô thêm xinh đẹp động lòng người.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã lấy lại được lý trí.

Cửa bị đập thật mạnh.

Đoạn Dã nắm tay Lạc Thanh Diên, kéo cô ra sau lưng, vừa định bước lên mở cửa thì bị Lạc Thanh Diên đẩy tới chỗ cánh cửa.

Lạc Thanh Diên nhanh chóng búi gọn mái tóc rối bời ra sau đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, nói:

"Cậu chờ ở đây, nhớ đừng lên tiếng."

Người bên ngoài vừa định tiếp tục đập cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Thanh Diên xuất hiện trước mắt mọi người.

Đạo diễn Trần Phong sững sờ, chẳng phải đây là…

Vẻ mặt Lạc Thanh Diên rất bình tĩnh, chỉ nói một câu:

"Có chuyện gì sao?"

Trợ lý phía sau Trần Phong còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Trần Phong trực tiếp bịt miệng, hắn ta nhìn Lạc Thanh Diên với vẻ áy náy, vừa định lên tiếng thì Lạc Thanh Diên đã dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta.