Diệp Noãn chờ mãi, thấy Đoạn Dã không nói gì, giọng dần chuyển sang hoảng hốt:
“A Dã, em chỉ là lo lắng thôi, xin lỗi anh, em lỡ lời rồi. Em sẽ đến gặp anh ngay, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”
Đoạn Dã thở dài, đáp lại:
“Em biết vì sao tôi nghe máy không?”
Diệp Noãn ngạc nhiên:
“Vì… vì sao?”
Đoạn Dã thở ra một hơi nặng nề:
“Diệp Noãn, hai năm qua chúng ta chia tay rồi lại quay về với nhau không biết bao nhiêu lần. Tôi đã dỗ dành em bao nhiêu lần, bản thân cũng không nhớ nổi. Nhưng tất cả đã là quá khứ, tình cảm giữa chúng ta cũng đã đến hồi kết.”
Diệp Noãn lặng đi một lúc, rồi bật cười, cố đùa:
“Anh đang nói giận em thôi phải không?”
Đoạn Dã hướng ánh mắt ra phía xa, nơi Lạc Thanh Diên đang trao đổi với thợ xây, trông cô rạng rỡ và lôi cuốn. Người phụ nữ ấy, hiện giờ, chính là vợ hắn.
“Tôi không nói đùa, Diệp Noãn. Giờ bên cạnh tôi đã có người rồi.”
Diệp Noãn sững sờ, rồi lập tức nổi giận:
“Anh điên rồi à? Sao anh dám nói đùa như vậy? Chúng ta mới chia tay chưa đầy nửa tháng!”
Đoạn Dã siết chặt điện thoại, giọng chắc nịch:
“Em có thể coi tôi là kẻ tồi tệ, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghe điện thoại của em. Diệp Noãn, hãy kết thúc trong hòa bình đi.”
Diệp Noãn giận dữ, toàn thân run rẩy:
“Anh bắt đầu mối quan hệ mới ngay sau khi chia tay sao?”
Đoạn Dã bình thản thừa nhận:
“Phải.”
Diệp Noãn gằn giọng:
“Từ khi nào?”
“Ngay đêm hôm sau khi em nói chia tay.”
Diệp Noãn đỏ mắt:
“Vậy là…hai người đã…”
Đoạn Dã thở dài một hơi. Dù vì lý do gì, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi. Hắn quyết định không giải thích gì thêm:
“Phải.”
Diệp Noãn như bị một cú đấm mạnh vào tim, giận dữ hét lên:
“Đồ tồi! Đoạn Dã, anh làm tôi thật ghê tởm! Bao nhiêu lần tôi tin tưởng anh, cuối cùng anh đúng là loại người đáng khinh như họ nói, chẳng biết kiềm chế gì cả! Đáng ra tôi không nên tin anh ngay từ đầu!”
…
Diệp Noãn mất kiểm soát cảm xúc, cơn giận của cô hôm nay mạnh mẽ và khác biệt hẳn mọi lần. Trước kia, dù có giận đến mấy, cô cũng không bao giờ buông những lời cay nghiệt như vậy. Trong những tình huống trước đây, Đoạn Dã thường sẽ giải thích, sẽ an ủi cô. Nhưng lần này, hắn chỉ yên lặng lắng nghe, bởi hắn đã thực sự muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Diệp Noãn khóc đến mệt mỏi, mắng mỏ đủ lời, rồi Đoạn Dã mới mở lời:
“Noãn Noãn, xin lỗi, nhưng từ giờ đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Nói xong, hắn định ngắt cuộc gọi thì Diệp Noãn chợt thốt lên:
“Anh đang ở đâu?!”
Đoạn Dã thở dài:
“Dù em có làm gì, giữa chúng ta cũng không thể trở lại như trước. Không cần gặp nhau nữa.”
Dứt lời, lần này Đoạn Dã chủ động cúp máy và nhanh chóng chặn số của Diệp Noãn. Trước giờ trong danh sách chặn của hắn chưa từng có ai, Diệp Noãn là người đầu tiên. Hai năm trước, vào cái đêm hắn bị đẩy ra ngoài, là Diệp Noãn đã đến bên hắn, vì thế mà suốt thời gian bên nhau, hắn luôn cố gắng trân trọng cô. Nhưng thời gian dài, Đoạn Dã dần hiểu ra rằng có những mối quan hệ chỉ cần tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là đủ.
Diệp Noãn thử gọi lại, nhưng chỉ nhận được thông báo không thể kết nối, đôi mắt cô mở to đầy hoài nghi. Cô không thể tin rằng lần này lại khác biệt đến vậy. Trước giờ, chỉ cần hắn dỗ dành, cô đều sẽ mềm lòng, và họ sẽ quay lại với nhau. Vì sao lần này hắn lại như vậy? Không tin vào sự thật, Diệp Noãn điên cuồng gọi lại liên tục, nhưng chỉ có âm báo từ chối cuộc gọi.
Cô run rẩy mở WeChat, kéo Đoạn Dã ra khỏi danh sách chặn và thử gọi lại, nhưng kết quả là một dấu chấm than đỏ chói. Giờ đây chính cô bị hắn chặn, giống như bao lần trước cô chặn hắn vậy. Cảm giác mất đi Đoạn Dã dần làm cô hoảng sợ, một nỗi sợ mà trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Bình tĩnh lại, Diệp Noãn tự nhủ rằng Đoạn Dã không phải người như vậy. Dù hai năm không quá dài nhưng cũng đủ để cô hiểu rõ hắn phần nào. Hắn chắc chắn chỉ đang giận dỗi mà thôi. Cô không tin rằng hắn thực sự đã có người khác. Nam Tinh có thể là mối tình thầm kín thời đi học của hắn, nhưng đó chỉ là những lời đồn đại lan rộng. Còn cô mới là mối tình đầu của hắn. Diệp Noãn không tin lời hắn nói, quyết định sẽ tự mình đi tìm Đoạn Dã.
Diệp Noãn lập tức gọi xe đến nhà Đoạn Dã. Trước đây hắn từng đề nghị đưa cô về ra mắt gia đình, nhưng cô đều từ chối, cảm thấy chưa cần thiết khi mối quan hệ còn chưa chính thức. Vì thế, cô chỉ biết khu nhà hắn ở chứ không rõ số căn hộ. Đến nơi, cô chỉ còn cách đợi ở cổng, hy vọng sẽ gặp được hắn.
Lúc này, Đoạn Dã đã bước xuống xe và tiến đến chỗ Lạc Thanh Diên. Nhìn thấy hắn, cô không hỏi gì về cuộc gọi vừa rồi, chỉ đưa bản thiết kế trong tay:
“Anh xem, đây là vài mẫu thiết kế cho quán cà phê, anh thích cái nào?”
Đoạn Dã thoải mái đón lấy, lật giở từng trang rồi chỉ vào một mẫu:
“Tôi thích cái này.”