Sự nhiệt tình của dì Lưu khiến Đoạn Dã có chút ngại ngùng. Hắn ngập ngừng đáp:
“Dì à, tụi cháu chỉ ăn chút rồi đi thôi, không cần phiền đâu ạ.”
Dì Lưu cười nhẹ:
“Không phiền chút nào đâu, Thằng nhóc nhà họ Đoạn, sau này nhớ thường xuyên dẫn vợ đến đây nhé.”
Dứt lời, dì Lưu rời đi, để lại Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên ngồi đối diện nhau. Nhưng Lạc Thanh Diên chẳng mảy may bận tâm đến hắn, cô điềm nhiên cầm bát mì lên, bắt đầu ăn một cách tự nhiên.
Đoạn Dã cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ, nhưng lại không biết nói gì. Trong khi hắn còn ngơ ngẩn, Lạc Thanh Diên vừa ăn vừa mở lời:
“Tôi có một mặt bằng, ngay gần công ty các cậu. Tôi muốn mở một quán cà phê ở đó và để cậu phụ trách. Thấy sao?”
Đoạn Dã ngạc nhiên hỏi:
“Diện tích mặt bằng là bao nhiêu?”
Lạc Thanh Diên đáp một cách bình thản:
“Hơn một trăm mét vuông.”
Đoạn Dã nghe xong mà cảm thấy trời đất quay cuồng, thật không dám tin nổi. Lạc Thanh Diên này liệu có đúng chỉ có một triệu tệ như cô nói không? Ngay giây tiếp theo, Lạc Thanh Diên thản nhiên nói:
“Nhưng tôi không có tiền, tiền trang trí cậu phải lo đấy.”
Đoạn Dã lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu từ chối:
“Không được, tôi không muốn đâu!”
Lạc Thanh Diên bình thản:
“Đến lúc đó, lợi nhuận chia bảy ba.”
Mắt Đoạn Dã sáng lên:
“Tôi bảy phần?”
Lạc Thanh Diên khẽ nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ:
“Đúng, cậu bảy.”
Không rõ có phải là ảo giác hay không, nhưng Đoạn Dã cảm giác như Lạc Thanh Diên có chút chiều chuộng mình. Hắn ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh:
“Vậy…vậy cũng được.”
Lạc Thanh Diên cúi đầu cười khẽ. Mặt bằng ấy thực ra là cô mới sai người mua trong ngày hôm nay. Còn lý do thì đơn giản là để có thêm cái cớ gặp Đoạn Dã nhiều hơn.
Cô đã sắp xếp Đoạn Trạch đi xa, sáng mai là thông báo sẽ chính thức được ban xuống. Không còn cách nào khác, tuy rằng các nhân viên ở tầng dưới công ty Hằng Luân chưa chắc đã gặp cô, nhưng cô cũng thường xuyên đến đây, nên sợ sẽ vô tình đυ.ng mặt Đoạn Trạch. Như vậy chẳng khác nào bại lộ thân phận.
Công việc của cô, ngoài Đoạn Dã ra, người nhà họ Đoạn đều biết rõ. Cô là trợ lý cho một thành viên cấp cao trong hội đồng quản trị của Hằng Luân, cũng là cấp trên của Đoạn Trạch, là một nữ giám đốc cấp cao đầy quyền lực trong giới kinh doanh. Hằng Luân có một vị chủ tịch mà ai cũng gọi là “Tổng giám đốc Lạc”, nhưng hầu như chẳng ai biết đó chính là Lạc Thanh Diên.
Chỉ cần Đoạn Trạch không có mặt, thân phận của cô sẽ rất khó bị lộ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Thanh Diên lại dừng trên người Đoạn Dã. Cô chợt nhận ra mình dường như đang quan tâm đến người chồng hờ này nhiều hơn mình tưởng.
Đoạn Dã vẫn đang vẩn vơ suy nghĩ về chuỗi sự việc xảy ra gần đây, nghĩ tới mức còn tự véo mình một cái để xem có phải mình đang mơ hay không, kết quả là đau đến mức méo cả mặt.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Lạc Thanh Diên mềm lại, thầm nghĩ: Thôi được rồi, người ngốc như vậy, mình có thêm chút mềm lòng với hắn cũng không sao.
…
Mấy xiên thịt nướng được đưa lên nhanh chóng. Vì biết Lạc Thanh Diên không ăn cay, dì Lưu đã nướng ít cay hơn. Lạc Thanh Diên ăn uống không cầu kỳ, bát mì khá hợp khẩu vị, nhưng cô không hứng thú với món nướng, ăn xong mì, cô đặt đũa xuống ngay. Đoạn Dã thấy vậy, liền thúc giục:
“Ăn thử chút xiên đi, chú Lưu nướng ngon lắm.”
Lạc Thanh Diên lắc đầu từ chối:
“Không thích.”
Đoạn Dã bĩu môi, cũng không ép. Hắn vốn đã ăn tối rồi, nên tiện tay gói mấy xiên mang về. Lạc Thanh Diên quay đầu nhìn tên quán: "Mì Truyền Thống Nhà Họ Lưu". Dù không thích thịt nướng, cô thấy quán này cũng thuận mắt, nếu giúp họ quảng bá hay mở rộng mặt bằng, cô cũng không thiếu cách.
Cả hai nhanh chóng lái xe về nhà. Tối nay, căn hộ đã có chút cảm giác như một “ngôi nhà”, không còn vẻ trống trải như trước. Lạc Thanh Diên vào tắm trước, còn Đoạn Dã thì nhận được cuộc gọi từ Đoạn Trạch, báo rằng sáng mai anh sẽ lên đường đến tỉnh H công tác tạm thời trong nửa năm. Sau khi hoàn thành dự án, anh có cơ hội thăng chức và tăng lương.
Đoạn Dã nghe tin vui, không giấu nổi niềm hứng khởi:
“Anh, mai anh bay lúc mấy giờ? Để em tiễn anh nhé?”
Đoạn Trạch cười, từ chối:
“Không cần đâu, em cứ lo mà vun đắp tình cảm với em dâu đi. Anh mới biết cô ấy làm ở Hằng Luân, vậy mà anh đã phải đi rồi. Sau này nhớ chăm sóc em dâu cho tốt, làm cấp cao lương cao nhưng công việc cũng áp lực lắm.”
Đoạn Dã lúc này mới giật mình:
“Khoan đã, anh vừa nói Lạc Thanh Diên làm ở Hằng Luân?”
Đoạn Trạch khẳng định:
“Đúng thế, cô ấy là cấp cao trong hội đồng quản trị. Còn nghe nói quen biết cả chị Trình, trợ lý của tổng giám đốc nữa. Em dâu trẻ mà giỏi giang thật, em phải học hỏi cô ấy đấy.”
Đoạn Dã thẫn thờ:
“Anh nói chị Trình...là Trình Tuế Tuế sao?”