Đáng tiếc, Diệp Noãn không nghe lọt tai lời của Lưu Kiệt và Lâm Phong, cô ta chỉ nghe lời bạn cùng phòng.
Dương Nhạc Nhạc đã nói:
"Noãn Noãn, đàn ông đều như nhau cả thôi, trong bát đã có cơm rồi nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nồi, đúng là Nam Tinh không thích Đoạn Dã, nhưng khó đảm bảo Đoạn Dã không có ý đồ gì, dù sao chị Nam Tinh cũng rất xinh đẹp."
Lưu Lâm Lâm cũng nói:
"Đúng vậy, nếu anh ta thật sự quan tâm đến cậu thì sao lại đi ăn cơm với ba mẹ Nam Tinh? Còn chu đáo chọn nhà hàng sang trọng như vậy nữa chứ."
Chỉ có Liễu Lệ là khác biệt, cô ấy nói:
"Nhưng hai nhà bọn họ là chỗ quen biết lâu năm, nếu đã quen biết thì ba mẹ cùng nhau ăn cơm là chuyện bình thường thôi mà?"
Dương Nhạc Nhạc phản bác:
"Chính vì là chỗ quen biết đã lâu, nên chắc chắn ba mẹ Đoạn Dã rất hài lòng với Nam Tinh, ba mẹ anh ta không kiêng dè ai và không cũng tôn trọng cậu, sau này cậu định ở bên Đoạn Dã kiểu gì đây?”
Diệp Noãn cảm thấy Dương Nhạc Nhạc phân tích rất đúng.
Trước đây, cô ta và Đoạn Dã chỉ cãi vã mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng lần này cô ta thực sự rất tức giận, nếu Đoạn Dã không dỗ dành cô ta tử tế thì cô ta sẽ không bỏ chặn hắn, cũng sẽ không quay lại với hắn nữa.
Lưu Kiệt cau mày:
"Cô suy đoán bừa bãi như vậy, là vừa có lỗi với A Dã, vừa có lỗi với chị Nam Tinh tốt bụng của cô đấy."
Lâm Phong lắc đầu:
"Điều quan trọng nhất giữa các cặp đôi là tin tưởng lẫn nhau, nếu cô như vậy thì chắc chắn cô và anh Dã sẽ không đi xa được."
Hai người đều biết chuyện của Đoạn Dã và Nam Tinh, cũng biết sau khi Đoạn Dã ở bên Diệp Noãn thì không còn vương vấn Nam Tinh nữa, vì vậy bấy lâu nay anh em họ vẫn rất tôn trọng Diệp Noãn.
Nhưng họ không ngờ rằng, khi gặp nhau Diệp Noãn lại nói những lời khó nghe thế này.
Đoạn Dã ưu tú như vậy mà cô ta còn dám nói hắn không xứng với người này, chẳng xứng với người kia, nếu không phải giữ phong độ đàn ông, Lưu Kiệt đã muốn đứng dậy tát Diệp Noãn một cái rồi mắng cô ta:
"Dám nói anh Dã của tôi không xứng! Anh Dã của tôi xứng nhất! Xứng với tiên nữ luôn!”
Diệp Noãn không để ý đến Lưu Kiệt và Lâm Phong, chỉ nhìn chằm chằm Đoạn Dã, nói:
"Tôi hy vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Diệp Noãn nghĩ rằng, Đoạn Dã sẽ tức giận, hoặc năn nỉ dỗ dành cô ta như trước.
Cô ta cứ ngồi đó, chờ Đoạn Dã lên tiếng.
Ai ngờ, Đoạn Dã chỉ ăn hết miếng lòng bò cay cuối cùng trước mặt mọi người, sau đó mới đặt đũa xuống, gật đầu:
"Được, như em mong muốn."
Nói xong, Đoạn Dã đứng dậy:
"Tính tiền rồi về thôi."
Lưu Kiệt lập tức đứng dậy theo, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi, chọn sai chỗ rồi, Kinh Đô rộng lớn như vậy mà vẫn oan gia ngõ hẹp…”
Lâm Phong cũng vòng qua bàn rồi đi theo, tốc độ cực kỳ nhanh.
Diệp Noãn hơi sững sờ, ngây người ra...
Đây là Đoạn Dã mà cô ta quen sao?
Sao hắn lại bình tĩnh như vậy?
Lúc này, Dương Nhạc Nhạc đi cùng Diệp Noãn cũng bước tới, vẻ mặt khinh thường nói:
"Mấy cái này toàn là chiêu trò lạt mềm buộc chặt của đàn ông, nhằm bắt cậu phải cúi đầu trước thôi."
Thật sao?
Diệp Noãn hơi ngẩn người.
Nhưng chỉ chốc lát, Đoạn Dã lại quay về, tay Diệp Noãn đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt, trong lòng có chút mừng thầm.
Dương Nhạc Nhạc cũng cười, nói nhỏ:
"Tớ đã nói rồi mà, anh ta đang cố tình lạt mềm buộc chặt với cậu đó."
Đoạn Dã bước nhanh đến, nhưng chỉ lấy điện thoại để trên bàn:
"Xin lỗi, tôi quên điện thoại."
Nói xong, Đoạn Dã lại không chút lưu tình quay người bỏ đi.
Không biết tại sao, Diệp Noãn đột nhiên đứng dậy, gọi:
"Đoạn Dã!"
Đoạn Dã không quay đầu lại, thậm chí không liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Sắc mặt Diệp Noãn lúc xanh lúc trắng, cô ta dậm chân:
"Đoạn Dã, nếu hôm nay anh đi, chúng ta sẽ chấm dứt thật đấy!"
Đoạn Dã vẫn không dừng bước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này là giờ ăn tối, có rất nhiều người đến đây ăn cơm, vì vậy mọi người đều bị giọng nói của Diệp Noãn thu hút, nhao nhao ngó qua hóng chuyện.
Diệp Noãn cảm thấy mặt mũi mình đã bị Đoạn Dã làm cho mất hết, chỉ đành kìm nén cơn giận và tủi thân ngồi xuống lại, Dương Nhạc Nhạc vẫn ở bên cạnh an ủi:
"Thôi nào, Noãn Noãn đừng buồn, bây giờ đàn ông đầy đường ra, đừng vì một kẻ không xứng đáng mà đau lòng."
Diệp Noãn ủ rũ gật đầu.
Lúc Đoạn Dã ra ngoài thì Lưu Kiệt và Lâm Phong đã tính tiền xong, đang đứng đợi hắn.
Lưu Kiệt:
"Hôm nay tôi chọn chỗ không tốt, để tạ lỗi, chúng ta đi chỗ khác uống thêm ly nữa nhé?"
Đoạn Dã từ chối:
"Thôi, mai còn phải đi làm, hôm nay về nghỉ sớm, hai cậu cũng về nhanh đi."
Thấy tâm trạng Đoạn Dã không tốt, Lâm Phong và Lưu Kiệt cũng không ép buộc, chỉ vỗ vai hắn, có những chuyện chỉ để trong lòng vẫn tốt hơn.
Đợi mọi người rời đi, Đoạn Dã mới quay đầu nhìn lại biển hiệu Haidilao.