Chương 16: Phòng Ngủ Có Camera Sao? 3

Đoạn Dã không dám trả lời câu hỏi của Lạc Thanh Diên, lẽ ra sau khi kết hôn, hai người phải đến thăm ba mẹ hai bên, nhưng hắn vẫn chưa đủ can đảm, nên chỉ đành im lặng.

Ăn sáng xong, Đoạn Dã suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng:

"Hay là chúng ta đặt ra ba quy tắc chung được không?”

Lạc Thanh Diên ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn:

"Được thôi."

Đoạn Dã thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng.

Lạc Thanh Diên đã nói trước:

"Một: Không được phép vào phòng tôi nếu chưa có sự cho phép của tôi."

"Anh định nói điều này phải không?"

Nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt như nước của Lạc Thanh Diên, Đoạn Dã bất giác rùng mình:

"Đúng."

Lạc Thanh Diên khẽ cười, chỉ vào phòng cho khách:

"Hôm nay anh có thể chuyển qua đó, phòng khách có đầy đủ mọi thứ, chỉ nhỏ hơn phòng ngủ chính một chút thôi, nói chung cũng đạt tiêu chuẩn."

Căn hộ này là căn hộ thông tầng, tầng Lạc Thanh Diên ở rộng một trăm sáu mươi mét vuông, tổng cộng có bốn phòng ngủ, phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách đều có phòng tắm riêng, ở ngoài còn thêm một phòng tắm chung. Căn hộ thiết kế hai phòng khách, nhà bếp rộng rãi, bên ngoài còn có một cửa sổ sát đất lớn.

Lạc Thanh Diên nói:

"Còn yêu cầu gì nữa thì nói luôn đi."

Khóe miệng Đoạn Dã giật giật, mặc dù trời đã sáng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thực, sao phải nhất thiết là hắn nhỉ?

Hắn cũng không phải là thằng ngốc mười bảy mười tám tuổi có thể bị các chị gái lừa đi chỉ với một viên kẹo.

Hắn có thể nhận ra Lạc Thanh Diên chỉ có chút hảo cảm với hắn, còn yêu thích thì còn xa mới đến mức độ đó. Lạc Thanh Diên luôn đối xử tốt với hắn là bởi vì cô vốn là người điềm tĩnh mà thôi.

Một người lý trí như vậy sẽ không yêu ai đó một cách vô điều kiện.

Còn lý do hắn không thể cưỡng lại Lạc Thanh Diên... là bởi vì vóc dáng và dung mạo của cô đều vô cùng xuất sắc.

Vì vậy, Đoạn Dã nói:

"Vậy chúng ta ký hợp đồng ba năm, ba năm sau, nếu chúng ta có tình cảm, thì tôi sẽ sống với cô thật tốt, kết hôn thì kết hôn, sinh con thì sinh con. Nhưng nếu ba năm sau chúng ta vẫn không có tình cảm, thì đường ai nấy đi, được không?"

Lạc Thanh Diên không quá ngạc nhiên trước yêu cầu này của Đoạn Dã, cô gật đầu:

"Được."

Lạc Thanh Diên hỏi:

"Còn điều kiện nào khác nữa không?"

Đoạn Dã đáp:

"Tạm thời chưa có."

Lạc Thanh Diên tao nhã lau miệng bằng khăn giấy, nói:

"Thỏa thuận kia vẫn có hiệu lực, đương nhiên nếu ba năm sau chúng ta không có con, em cũng sẽ không đòi lại một triệu tệ đó, sau khi ly hôn, căn nhà này và chiếc xe em lái hôm nay đều thuộc về anh."

Đoạn Dã kinh ngạc:

"Cô ra đi tay trắng à?"

Không phải Lạc Thanh Diên nói đây là toàn bộ tài sản của cô sao?

Chơi lớn vậy sao?

Lạc Thanh Diên rõ ràng hơi sững người, sau đó cô cười nói:

"Đây là bồi thường cho anh. Tiền bạc thì tôi vẫn có thể kiếm lại được, dù sao đêm đó..."

Nói đến việc này, mặt Đoạn Dã hơi đỏ, Lạc Thanh Diên lại tỏ ra thoải mái hơn nhiều, nhưng hắn không phát hiện dái tai cô cũng hơi ửng đỏ.

Lạc Thanh Diên không tiếp tục nhắc đến chuyện điên rồ đêm đó nữa, chỉ nói:

"Quy tắc thứ nhất đã được hai bên đồng ý, thỏa thuận không tính là một trong ba quy tắc, vậy em sẽ nói điều thứ hai, chúng ta có thể tạm thời không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng trước mặt người khác, anh phải hợp tác với tôi để ứng phó gia đình em, đương nhiên tôi cũng sẽ làm tốt vai trò con dâu nhà họ Đoạn, được chứ?"

Đoạn Dã nghĩ, điều này cũng không quá đáng, nên gật đầu:

"Được."

Lạc Thanh Diên nói:

"Tới điều thứ ba, chúng ta không được cắm sừng nhau, được chứ?"

Khóe miệng Đoạn Dã giật giật:

"Tôi sẽ không làm chuyện như vậy, cô xinh đẹp thế này, thì mới là người nên giữ mình, đừng để tôi mất mặt chứ?"

Nghe vậy, tâm trạng Lạc Thanh Diên hiếm khi tốt lên, Đoạn Dã đang... thừa nhận cô xinh đẹp sao?

"Nếu đã vậy, xin anh Đoạn hãy tuân thủ thỏa thuận thật tốt.”

Bên cạnh Đoạn Dã có một cô bạn thanh mai trúc mã, còn có một cô bạn gái cũ, Lạc Thanh Diên buộc phải nhắc nhở hắn.

Không phải là cô không tin Đoạn Dã, chỉ là cô không thích người đàn ông của mình bị kẻ khác nhúng chàm.

Lạc Thanh Diên nhìn đồng hồ, sau đó nói:

"Công việc của tôi khá bận, nên không có thời gian chăm sóc nhà cửa, tôi đã thuê một người giúp việc theo giờ, đúng giờ cô ấy sẽ đến dọn dẹp nhà."

Đoạn Dã nói:

"Vậy để tôi trả tiền lương của người giúp việc cho."

Dù sao hắn cũng đã cầm một triệu tệ của người ta rồi mà.

Đoạn Dã vẫn chưa biết số tiền này trong mắt Lạc Thanh Diên chỉ là muối bỏ bể.

Lạc Thanh Diên chấp nhận đề nghị của Đoạn Dã.