Chương 1: Điên Cuồng

Đoạn Dã bị phụ nữ đè.

Bắc Kinh, quán bar Đế Đô, 0 giờ sáng.

Trong không khí hỗn tạp tràn ngập mùi khói và mùi rượu, tiếng nhạc được mở đến tối đa, gần như muốn xuyên thủng qua lỗ tai, nam nữ trong sàn nhảy đều uốn éo khoe đường cong của mình.

Lưu Kiệt:

“Anh Đoạn đâu? Có ai thấy anh Đoạn không?”

Lâm Phong:

“Say rồi, vào nhà vệ sinh nôn rồi.”

Lưu Kiệt:

“Em vào xem sao.”

Lâm Phong kéo Lưu Kiệt lại:

“Thôi, khó lắm mới gọi được cậu ấy ra ngoài, để cậu ấy khuây khỏa đôi chút, khóc một chút, đừng quấy rầy cậu ấy.”

Lưu Kiệt nghĩ đến mấy chuyện buồn của Đoạn Dã gần đây thì không khỏi đau đầu.

Lâm Phong nói cũng có lý, Đoạn Dã kìm nén đã lâu, đúng là phải trút ra ngoài phần nào, thế là tiếp tục uống.

“Tới nào tới nào, tiếp tục uống đi!”

Mà lúc này ở phòng 504, từng đợt thở dốc truyền ra, tới tới lui lui khiến nhân viên phục vụ không khỏi nóng bừng cả tai, nhưng cấp trên đã dặn dò, phòng 504 là phòng của cô Lạc, không ai được phép quấy rầy.

Thế là, trong sạch mà Đoạn Dã duy trì suốt hai mươi hai năm qua...Đã mất.

Đèn quá mờ, Đoạn Dã vô cùng say, ngoại trừ có thể nhìn thấy bóng người phụ nữ trắng nõn lắc lư trên người mình thì không còn nhìn thấy gì nữa, cứ thế trầm luân trong du͙© vọиɠ.

Hai tiếng sau, Đoạn Dã tỉnh rượu.

Là cái dạng hoàn toàn thanh tỉnh, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, sợ đến mức không dám thở.

Thế là, Đoạn Dã cả gan đưa ra một quyết định...Bỏ trốn!

“Là cô chủ động đó, tôi chỉ phối hợp một chút, đừng trách tôi!”

Đoạn Dã rất sợ, hắn mới chia tay đó! Như thế này có vẻ không ổn lắm…

Nhưng hắn làm gì thế này?

Tối hôm qua ở cửa phòng vệ sinh, hắn bị cưỡng hôn, cả đường môi lưỡi gặm nhắm lên đến tận giường, hắn đã từ chối mà!

Thế này là...Từ chối không thành à?

Lần đầu bị chiếm đoạt, lại còn nằm dưới! Thật nhục nhã quá mà!

Đoạn Dã cúi đầu nhìn vết cào trên cổ mình, cô ả này đúng là ác độc ghê á!

Đoạn Dã xông ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy bạn bè thân thiết của mình đã say đến ngã trái ngã phải, ngủ ngáy khò khò, nào có lo rằng hắn có bị ai ngủ không?

Đoạn Dã nhắm mắt lại, đành phải đưa hai tên đồng đội heo của mình lên xe, cuối cùng hiên ngang rời đi!

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, ở phòng 504.

Một gương mặt thanh tú mà lạnh lùng ló ra khỏi chăn, mái tóc xoăn dài màu nâu tùy ý rơi xuống bả vai, đó là một gương mặt rất trong sáng, nhưng ánh mắt mê ly kia vừa chớp một cái đã lóe ra vẻ dữ dội.

Lạc Thanh Diên gần như nhớ ra ngay chuyện đêm qua, nghĩ tới...Vành tai không khỏi đỏ lên, quả thật có phần điên cuồng, móng tay cô cũng tróc tí lớp sơn, xem ra phải đi làm móng lại rồi.

Trong lòng làu bàu, song ngoài mặt Lạc Thanh Diên gần như không biểu lộ gì.

Mặc dù tối qua chính cô chọn con mồi, nhưng thấy con mồi chạy trốn, cô lại không vui.

Lạc Thanh Diên thở dài, ánh mắt nhìn xuống chiếc giường đơn màu trắng, bên trên có một vết đỏ chói mắt, khóe môi Lạc Thanh Diên hơi nhếch lên, đây là...Lần đầu tiên của cô.

Chưa từng có ai chạm vào phụ nữ nhà họ Lạc mà có thể toàn thân trở ra.

Lạc Thanh Diên nhấc điện thoại lên, gọi cho giám đốc của quán bar:

“Trong vòng hai tiếng đồng hồ, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của người đàn ông đã bước vào phòng tôi tối hôm qua.”

Quán bar này vốn dĩ thuộc về cô.

Giám đốc run rẩy đáp lời:

“Vâng! Tiểu thư!”

Vừa cúp điện thoại, Lạc Thanh Diên đứng dậy tắm rửa, vừa đứng lên, Lạc Thanh Diên không khỏi cau mày.

Quả là...Không thể điên cuồng quá mà.

Ngồi thừ trên giường hồi lâu, Lạc Thanh Diên mới vịn tường bước vào phòng tắm.

Sau một tiếng, Lạc Thanh Diên ngâm mình xong, mới mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.

Vừa bước ra đã có tiếng chuông điện thoại.

“Tiểu thư, tôi đã gửi thông tin qua email của cô, cô có thể kiểm tra qua.”

Lạc Thanh Diên “ừ” nhẹ một tiếng rồi lập tức cúp điện thoại, mở email ra, lập tức đọc ngay.

Tên: Đoạn Dã.

Tuổi: 22 tuổi.

Lạc Thanh Diên không khỏi ngượng ngùng, vậy mà đối phương lại nhỏ hơn cô năm tuổi à?

Nghề nghiệp: Kiến trúc sư của Công ty Kỹ thuật Kim Hà, vừa trở thành nhân viên chính thức một tháng.

Cha tên Đoạn Thịnh, cũng là kiến trúc sư của Công ty Kỹ thuật Kim Hà, có điều đã là kiến trúc sư hai mươi năm trong nghề, cũng là người có tuổi tác cao ở công ty, mẹ là Đinh Nhất Phân, là giáo sư đại học, còn có một người anh trai tên là Đoạn Trạch, hai mươi lăm tuổi, hiện tại…

Lạc Thanh Diên xem kỹ, Đoạn Trạch hiện đang đi làm tại Hằng Luân của cô, đang là nhân viên của cô, có điều chỉ là nhân viên ở một bộ phận nhỏ, mỗi tháng nhận mức lương chừng hai vạn tệ.

Bạn gái cũ: Diệp Noãn, đang là sinh viên Học viện Sư phạm, đang học năm ba.

Thanh mai trúc mã: Nam Tinh, một minh tinh tuyến 18 dưới trướng Công ty Giải trí Tinh Quang, nghe đồn Đoạn Dã vẫn luôn đem lòng yêu Nam Tinh.

“Thú vị đấy.”

Lạc Thanh Diên cười.

Công ty Giải trí Tinh Quang không phải cũng là công ty của cô sao? Ngành giải trí kiếm tiền thôi mà, ai có bản lĩnh thì nâng đỡ người đó, đập tiền vào thôi, cô là người không thiếu thứ gì, mà dư dả nhất chính là tiền bạc, có thể nói là tiêu pha tám đời cũng không hết.