Chương 3.2

Có ba phòng vệ sinh, và YunHee đi vào phòng cuối cùng. Cô mở nắp bồn cầu và nhìn vào bên trong. Một túi vải nhỏ được giấu kín bên trong chứa một chiếc điện thoại. Cô nhanh chóng lấy nó ra và mở máy.

Màn hình hiện lên khi một luồng ánh sáng lóe ra. YunHee nhanh chóng nhìn quanh trần nhà và tường phòng tắm trước khi nhìn xuống màn hình. Chỉ có một số được lưu trong điện thoại. Tuy nhiên, cô không thể gọi. Cô nhanh chóng mở ứng dụng nhắn tin và gửi một tin nhắn.

[Chim ruồi.]

Một vài giây trôi qua. Khi vẫn chưa thấy hồi âm, YunHee bắt đầu cảm thấy lo lắng.

[Nói.]

Câu trả lời vẫn như mọi khi.

[Chuyện gì đã xảy ra?]

[Đó là điều anh muốn hỏi em.]

[Anh đang nói gì vậy? Bên đây em có thể biết gì?]

[HyunJin là người đã thay đổi quyết định.]

[Tại sao lại như vậy?]

[Anh cũng không biết nữa. Em đã nghe tin gì từ Seo JoonHun chưa?]

Nghe tin gì đó từ chồng của cô sao? Vâng, cô đã nghe. Anh ta chúc mừng cô nhân kỷ niệm hai năm ngày cưới.

[Anh ta không đưa ra vụ ly hôn.]

Lần này phản hồi chậm. Vài giây mà cảm thấy như cả thế kỷ. Cuối cùng, một tin nhắn văn bản xuất hiện.

[Seo JoonHun là người đã ngăn chặn nó.]

Sao? YunHee mở to mắt khi cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Điều này có nghĩa là gì? Seo JoonHun đã ngăn chặn? Trước khi cô ấy có thể hỏi tại sao, một thông báo khác xuất hiện.

[Anh có thể nói cụ thể hơn không? Tại sao thỏa thuận vẫn được thực hiện…?!]

[Anh vẫn chưa biết. YunHee, chồng của em biết chuyện gì đó, phải không?]

Anh ta biết điều gì đó sao? Seo JoonHun có thể biết những gì? Cô đã mắc lỗi gì? Không đời nào. Cô đã không để lại bằng chứng gì.

YunHee muốn gọi điện. Gửi tin nhắn văn bản quá khó chịu. Ý nghĩ rằng Seo JoonHun biết chuyện gì đó khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

[Điều đó hoàn toaàn vô lý! Cái đó!] (*)

Những ngón tay của YunHee liên tục mắc lỗi chính tả. Cô buộc mình phải bình tĩnh. Bị sốc sẽ không giải quyết được gì.

Đã quá muộn. Sự cố đã xảy ra. Cô đã đánh cắp 500 tỷ won.

Khoản tiền của HyunJin và R&K cho dự án Dubai giờ đây đã bị chia nhỏ thành nhiều phần trên khắp thế giới và đang trong quá trình được rửa sạch. Sau đó, không ai biết tiền đến từ đâu, và họ sẽ gộp chúng lại với nhau.

Tuy nhiên, điều mà YunHee muốn không chỉ là 500 tỷ won. Điều cô ấy thực sự muốn là HyunJin và R&K chia tay nhau. Cô muốn họ giẫm đạp lên nhau và gây chiến. Cô đã lên kế hoạch đứng đằng sau cuộc ẩu đả của hai gia đình tài phiệt này và ném cả hai xuống vách đá.

Cô ấy đã lên kế hoạch gửi cho R&K bằng chứng về sự tham nhũng của HyunJin và gửi cho HyunJin bằng chứng về sự tham nhũng của R&K.

Nhưng bây giờ thì sao?

Thay vì chiến đấu, họ đã có một thỏa thuận?

[Anh cũng không biết nữa. Dù sao, tình hình đã thành ra như thế này. Tất cả là do Seo JoonHun. Tìm ra lý do tại sao chồng em làm vậy. Hãy tìm hiểu xem anh ta thực sự muốn gì…]

"EM…"

Cô chỉ gõ được chừng này thì nghe thấy tiếng cửa phòng chờ mở. Cơ thể YunHee cứng đờ. Cô không nghĩ Thư ký Yoon lại thiếu tôn trọng như vậy.

"Thư ký Yoon?"

Nổi cơn thịnh nộ, YunHee gọi Thư ký Yoon. Tuy nhiên, khi cô nghe thấy giọng nói phản hồi, cô gần như đánh rơi điện thoại di động.

"Min YunHee."

Seo JoonHun!

Cô cảm thấy tim mình như thắt lại.

"A-anh đang làm gì vậy?"

"Anh nghe nói em ở đây."

Cô không thể tin được. Tại sao chồng cô lại đến tận đây? Ngay cả khi bên ngoài trông giống như một phòng khách bình thường, nhưng đây rõ ràng là nhà vệ sinh dành cho nữ.

"Chuyện này thật khó chịu."

YunHee hạ giọng để trở lại giọng điệu lạnh lùng thường ngày. Cô vẫn đang nhìn xuống tin nhắn trên điện thoại di động. Nếu Seo JoonHun bắt gặp cô như thế này bây giờ, mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc.

"Xin thứ lỗi. Anh đã quá phấn khích trước sự trùng hợp hạnh phúc này ”.

Bên trong bệ nước, YunHee cảm thấy cổ họng mình như thắt lại. Cô trừng mắt nhìn cánh cửa phòng tắm trước mặt.

“Tôi sẽ ra ngay. Hãy chờ một chút."

Khi cô trả lời anh, YunHee nhanh chóng tắt máy và lấy chip thẻ SIM ra. Mặc dù nó chỉ to bằng móng tay của cô ấy, nhưng về cơ bản nó vẫn là bộ não của điện thoại di động. Nó đã lưu số điện thoại cũng như tất cả các tin nhắn.

"Anh sẽ đợi ở đây."

Giọng chồng cô có vẻ thoải mái. Giống như anh ấy đã biết tất cả. YunHee nguyền rủa sự lo lắng bắt đầu tăng lên của chính mình. Đến đây ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Chủ tịch Min là một bước đi sai lầm. Tuy nhiên, dù Seo JoonHun có hành động như thế nào thì YunHee cũng sẽ không bị khuất phục.

"Em gần xong chưa?"

Chết tiệt.

YunHee nhanh chóng đưa điện thoại vào trong áo ngực. Cô hy vọng điện thoại sẽ không rơi ra ngoài.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, cô đã thấy Seo JoonHun đang đứng đó. Anh đang thư thái ngồi trên bàn trang điểm, khoanh tay trước ngực đợi cô. Cô gần như không thể tin vào mắt mình, nhưng cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Như người ta nói, lương tâm cắn rứt thì không cần người khác tố cáo.

Làm ơn, làm ơn, hãy bình tĩnh lại, Min YunHee.

"Tôi đã nghĩ anh là một quý ông."

Rất may, giọng nói của YunHee có vẻ yên bình. Cô cố gắng hết sức để tự nhiên bước đến bồn rửa mặt và vặn nước. Cô cảm thấy sởn cả gai ốc khi nhìn thấy chồng mình đang quan sát từng cử động của cô qua gương.

"Đó là một sai lầm mà dường như tất cả mọi người đều mắc phải."

JoonHun cười đầy ẩn ý. Mắt anh vẫn dán vào cô. Ánh mắt anh lướt qua mái tóc gọn gàng của cô, khuôn mặt cúi gằm của cô và đôi bông tai kim cương của cô. Hai má cô đỏ bừng. Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy sự hoang mang của cô.

“Em thấy đấy, anh không phải là một quý ông chút nào…”

Vυ"t, nước từ bồn rửa tay bắn tung tóe. Nhờ cử động tay nhanh, cô đã có thể che giấu được sự run rẩy. YunHee cố gắng nhìn chồng mình qua gương.

Cô đưa mắt xuống ngực mình. Chiếc áo cánh rộng nên không thể nhìn thấy rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được chiếc điện thoại nặng nề đang đè lên mình.

Làm ơn làm ơn…

YunHee lo lắng nghĩ.

Cô rửa tay bằng xà phòng trước khi lau khô bằng khăn tay trắng trong túi xách bên cạnh. Sau đó cô từ từ đi đến chiếc áo khoác của mình và mặc nó vào. Như vậy thì cô ấy đã hoàn thành một nửa. Chiếc áo khoác sẽ che giấu tốt vật đang nằm trong ngực cô.

Cô sẽ phải tìm cách giấu điện thoại khi về đến nhà, nhưng điều đáng lo ngại là làm sao đến được đó. Khi đang suy nghĩ về điều này, cô quay lại. Cô thấy tim mình như rớt xuống.

Chồng cô đang đứng ngay sau cô.

"Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?"

YunHee ngước nhìn chồng.

"Anh nghe nói rằng Ba vợ đã gọi cho em."

Anh tự nhiên đặt tay lên mông cô. YunHee cứng người.

"Tránh ra."

"Ông ấy có nói với em rằng anh đã đề nghị một thỏa thuận không?"

"Tôi nói anh làm ơn tránh ra."

Anh ấy đã vô cùng thân thiết. Bị cơ thể chồng ghim chặt vào bồn rửa mặt, YunHee cảm thấy hoảng sợ. Dù vóc dáng mảnh khảnh nhưng anh ấy vẫn cao hơn cô. Chống lại áp lực, YunHee cố gắng đẩy anh ra. Tay anh lướt qua mông cô và đi lên vòng eo mảnh mai của cô.

"Em có biết anh tò mò về điều gì không?"

Giọng anh nhẹ và trầm. Tuy nhiên, nó khiến cô rùng mình.

Khi YunHee đang quyết liệt cố gắng đẩy anh ra, anh đã nắm lấy một trong những cổ tay của cô trước khi thọc tay vào áo của cô. Anh đưa mặt sát vào cô khiến cô giật mình và nhìn vào mắt cô một cách mãnh liệt.

YunHee khẽ rên.

Anh mò mẫm quanh ngực cô. Khi anh tìm thấy chiếc điện thoại thông minh được giấu trong áo ngực của cô, YunHee cảm thấy như thể toàn bộ máu đã rời khỏi cơ thể mình.

"Anh đã tự hỏi em đang làm gì ở đây."

Cô cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Cô không thở được. YunHee đã hoàn toàn đứng hình và chỉ có thể trừng mắt nhìn anh. Cô không nói một lời nào. Cô chỉ nhìn anh và chiếc điện thoại trên tay anh.

"Anh cũng tò mò về những gì em đang giấu anh."

Đôi mắt anh tối đen một cách đáng sợ. YunHee không cử động. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn chằm chằm vào mắt anh. Anh cúi đầu, đặt môi mình lên tai cô.

"Em đang nói chuyện với ai?"

Cô rùng mình.

P/S: (*) "Lỗi đánh máy" là cố ý. YunHee đang trở nên lo lắng, và những tin nhắn của cô ấy thể hiện điều đó chứ không phải người dịch gõ sai nhé mọi người.:D

*****