Chương 11.1

TaeKyung tỉnh dậy trong cơn đau mờ mịt.

Ánh nắng len lỏi vào phòng từ giữa những tấm rèm. Một trần nhà lạ lẫm, những gói ống tiêm có thể nhìn thấy rõ ràng. Anh có thể ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng từ đâu đó. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, anh đã kêu lên tên của em gái mình. Chuyện gì đã xảy ra?

Anh đã bị Chủ tịch Min bắt. Anh nhớ lại mình đã bị đánh, bị hành hạ và bị bỏ mặc cho đến khi anh gần như chết. Mặc dù có vẻ như nó sẽ không kết thúc, nhưng anh đã cố gắng tiếp tục với tất cả khả năng của mình. Tuy nhiên, chú WooKyung đã không thể làm được. Thật không thể chịu nổi khi nhìn chú WooKyung sụp đổ và gục ngã trước chính đôi mắt của mình.

Cuối cùng, TaeKyung đã từ bỏ tài khoản ở Luxembourg để cứu sống chú WooKyung, nhưng Chủ tịch Min đã không ngần ngại gϊếŧ ông ấy.

Đồ khốn. TaeKyung đã định gϊếŧ lão ta. Dù cho đôi chân của anh không còn đủ sức. Nếu không phải YunHee giữ anh lại thì đến giờ anh đã gϊếŧ chết Min DaeYup rồi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Anh nhớ đã gặp YunHee. Em gái anh mặt tái mét khi chạy xuống cứu anh. Làm thế nào mà em gái anh, người luôn ngất xỉu khi thấy máu lại có thể xuống đó? Quan trọng hơn, làm thế nào cô ấy xoay sở để đưa anh đến đây?

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng cạch khi cánh cửa mở ra sau đó là giọng nói của em gái.

“Oppa…”

Giọng nói hơi trầm đó mà anh đã rất nhớ.

TaeKyung quay đầu lại. YunHee mặc một chiếc áo cánh mềm với một chiếc quần tây dài. Tóc cô để xõa. Anh nhanh chóng đánh giá em gái mình. Trông cô ấy không bị thương ở đâu cả.

"Anh đã nói với em là không được tới mà."

Trước lời nói của anh, YunHee trông thất vọng. Cuối cùng họ cũng có thể nói chuyện đàng hoàng sau một năm không thể, nhưng điều đầu tiên anh làm là mắng cô. TaeKyung cũng không thích nhưng đành chịu.

"Đừng có nói vớ vẩn nữa."

YunHee tiến lại gần anh và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh.

"Anh có biết rằng anh đã ngủ trong ba ngày rồi không?"

Ba ngày? Anh đã không nhận ra. Anh ấy đã gần như mất đi ý thức, và mọi thứ giống như một giấc mơ.

“Anh không biết. Chúng ta đang ở đâu?"

Làm gì có chuyện họ ở nhà Seo JoonHun, đúng không?

"Nhà của chúng em."

YunHee nói "nhà của chúng em". Không hiểu vì sao, những lời nói đó như xát muối vào lòng TaeKyung. Làm thế nào mà nhà của Seo JoonHun lại trở thành "nhà của chúng em" đối với YunHee?

"Gì?"

“JoonHun-ssi đã nói…”

YunHee hơi quay mắt đi chỗ khác. Đó là thói quen của cô bất cứ khi nào cô cảm thấy khó xử. TaeKyung trở nên căng thẳng.

"Em đã nói gì với hắn ta?"

Đôi môi của em gái anh đang mím chặt. Cô quay đầu lại và nhìn anh.

"Anh ấy đã tìm thấy giấy khai sinh ở Mỹ của anh. Em có thể làm gì được."

Giấy khai sinh của anh?

TaeKyung cau mày. Mặt anh đanh lại khi nhận ra điều đó. Seo JoonHun đã biết mọi thứ. Hắn ta biết mẹ anh là ai, anh là ai và họ đã làm gì.

Nhưng hắn ta đưa anh đến nhà hắn? Tại sao?

"Em đừng nói với anh rằng bằng cách nào đó em đã khiến Seo JoonHun cho anh ở nhà này?"

"Ừm."

Câu trả lời của YunHee ngắn gọn. TaeKyung nheo mắt nhìn em gái mình. Em gái anh đang tránh mắt anh. Sự quyết liệt mà cô luôn thể hiện mỗi khi họ nói về Seo JoonHun đã biến mất. Cô ấy ... Không. Không đời nào. YunHee biết cha của Seo JoonHun là ai. Không đời nào cô mở lòng với hắn.

"Tại sao?"

"…"

YunHee không trả lời. Cô ấy chỉ nắm chặt tay. TaeKyung có thể nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô ấy. Đột nhiên, anh có một cảm giác kỳ lạ và kinh khủng.

"Tại sao, Min YunHee?"

Anh lạnh lùng hỏi lại. Cuối cùng cũng kéo mình lại được, YunHee nhìn lên.

"Anh ấy nói anh ấy sẽ giúp em."

"Tại sao?"

"Tại sao anh hỏi em như vậy? Anh ấy đã phát hiện ra, vì vậy em phải nói sự thật cho anh ấy biết ”.

"Em đã nói với hắn ta… mọi thứ ư? Em đã nói với hắn về những gì cha hắn đã làm?"

Mặt YunHee tái mét. Khi nhìn khuôn mặt em gái mình đanh lại, TaeKyung đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói khắp cơ thể. Anh ấy không muốn bất kỳ sự giúp đỡ nào từ một người như Seo JoonHun. Chỉ với sự thật rằng hắn ta là con trai của Seo JaeHyuk cũng đã quá kinh tởm. Hắn còn là chồng của YunHee khiến anh cảm thấy hoàn toàn khủng khϊếp.

Nếu không phải kế hoạch trả thù của YunHee bắt đầu bằng dự án Dubai, anh đã không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân của họ.

"Anh ấy không biết về điều đó."

"Tại sao em không nói với hắn?"

"Làm sao em có thể nói với anh ấy?! Anh ấy là người đã cứu mạng anh!"

YunHee nói một cách quyết liệt khi khuôn mặt tái nhợt của cô nhìn anh.

"Em không thể tự mình đưa anh ra khỏi tầng hầm đó. Khi đó JoonHun-ssi đến, và tất cả những gì em có thể làm là nhờ anh ấy giúp đỡ. Anh ấy đã biết rằng anh và em đã lấy trộm 500 tỷ won. Chúng ta sẽ bị Chủ tịch Min giết chết nếu chúng ta ở đó. Làm sao mà em không cầu cứu anh ấy được?"

"A, vậy em đã nói gì vậy, Min YunHee? Rằng mẹ chúng tôi đã chết dưới tay chủ tịch Min, vậy nên xin hãy giúp chúng tôi? Và hắn ta có ngoan ngoãn đồng ý không? Tại sao?"

YunHee chỉ trừng mắt nhìn lại anh trong im lặng.

Anh ấy biết. Anh biết rằng YunHee đã bất lực. Cô muốn cứu anh, nhưng cô không còn cách nào khác. Anh biết tại sao Seo JoonHun quyết định giúp cô. Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này có thể từ chối người phụ nữ họ yêu?

Chiếc nhẫn cưới đó. Không phải đã giải thích tất cả mọi thứ sao?

"Anh không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ tên khốn đó."

Chỉ là ý nghĩ đó đã khiến anh chán ghét.

"À, vậy à? Vậy thì lúc đó chúng ta nên làm gì? Khoảnh khắc anh rời khỏi căn nhà này, chủ tịch Min sẽ bắt anh lại."

"Anh sẽ không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của hắn ta, ngay cả khi anh phải chết."

"Tại sao anh lại như thế này, Oppa? Anh không biết tình hình hiện tại của chúng ta sao?"

"Tại sao em lại như thế này, Min YunHee? Sau khi sống với con trai của Chủ tịch Seo bẩn thỉu đó, em đã thực sự thích hắn ta rồi đúng không?"

"Sao?"

Khuôn mặt trắng bệch của YunHee đanh lại khi cô trừng mắt nhìn anh. TaeKyung không thể dừng lại. YunHee, em gái của anh, người duy nhất anh yêu trên đời này, đã nói những điều vô nghĩa như vậy. Anh không thể chịu đựng được. Nhà của chúng ta? Nhà của Seo JoonHun không bao giờ có thể trở thành "nhà của chúng ta" đối với cô ấy.

"Thưa cô chủ."

Họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông và tiếng gõ cửa. YunHee bối rối quay đầu lại.

"Có chuyện gì?"

Cánh cửa mở ra, họ nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông trung niên đang ló đầu vào.

"Bên ngoài có việc ạ."

"Việc gì vậy?"

"Bên ngoài có một người phụ nữ lạ đang yêu cầu gặp cô."

"Sao?"

YunHee sửng sốt nhìn TaeKyung.

Một người phụ nữ lạ? Đó có thể là ai khác?

"Eri?"

YunHee tròn mắt trước giọng nói lạnh lùng của TaeKyung.

***

"Cậu nên nói cho mình biết cái quái gì đã xảy ra với cậu!"

Eri tức giận bắt đầu bùng nổ khi cô bước vào phòng khách. Cô có dáng người mảnh khảnh và mái tóc ngắn như con trai. Cô mặc quần legging vừa vặn và áo khoác da đồng điệu. Cô ấy trông thật lạ mắt với nhiều khuyên tai và đôi bốt chiến đấu, nhưng trông cô ấy vẫn rất phong cách.

"Mình xin lỗi. Mình đã không có thời gian để liên lạc với cậu.”

"A, là vậy à? Cậu cũng giống y như TaeKyung-oppa! Cậu chỉ xuất hiện khi cậu cần điều gì đó, và khi không cần, cậu liền quên."

"Không phải như vậy."

TaeKyung đã ốm nặng trong ba ngày. Hơn hết, JoonHun đã không đi làm trong thời gian đó và khiến cô phát điên. Cuối cùng khi cô có đủ thời gian để liên lạc với Eri, cô phát hiện ra rằng số tiền ở Luxembourg dưới tên TaeKyung-oppa đã biến mất, khiến cô một lần nữa phát điên.

Tiền đã biến mất.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô vẫn chưa nói với TaeKyung. Làm thế nào mà số tiền dưới tên anh ta lại biến mất như vậy? YunHee hiện đang đuổi theo tung tích của tiền.

"Có chuyện gì đó đã xảy ra."

"Gì? Có chuyện gì đã xảy ra với TaeKyung-oppa? ”

“Oppa ổn. Anh ấy vừa tỉnh dậy ”.

"À, vậy à?"

Eri đang bừng sáng với sự mong đợi và định bỏ đi thì cô ấy đột ngột dừng lại. Cô chỉ nhớ TaeKyung đã cảnh báo cô đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.

"Chết tiệt."

Bực mình, Eri ngồi phịch xuống ghế. Đèn sàn cạnh ghế sô pha bắt đầu lung lay. Choi Myung đang đứng trước cửa, trở nên lo lắng rõ rệt. Tuy nhiên, Eri không hề tỏ ra lo lắng.

Cô không biết tại sao mọi thứ xung quanh mình lại tan vỡ một cách dễ dàng như vậy. Rất may, cô ấy đã chăm sóc máy tính của mình rất tốt.

“… Oppa sẽ ổn thôi, đúng không? An ninh ở đây không phải chuyện đùa. Mình hoàn toàn không thể xâm nhập vào nó… ”

Do camera giám sát đã được tắt, vì vậy cô ấy không thể truy cập để xem được.

“Anh ấy ổn. Mình vừa mới gặp anh ấy.”

"Có thật không?"

Có vẻ thất vọng, Eri cắn môi dưới. Cô ấy đang kìm lại sự nóng nảy của mình để chạy đến bên anh. YunHee nghĩ thật tuyệt vời khi cô ấy có thể yêu một người say đắm như vậy. YunHee thở dài và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. Choi Myung mang trà vào.

"Mời cô uống trà."

"À, tôi không uống trà. Anh có bia không? Một ly bia sẽ rất tuyệt."

"Eri, đủ rồi."

Trước cái nhìn trừng trừng và mắng mỏ của YunHee, Eri chỉ nhún vai.

"Tại sao? Không phải ai cũng thích uống trà. Mình đã uống đủ trà khi ở Anh. Bia là tốt nhất đối với mình… ”

"Tôi sẽ mang một ly bia đến."

Đúng như dự đoán, Choi Myung là một người quản gia chuyên nghiệp.

Cổ của YunHee cảm thấy căng thẳng. Tuy nhiên, giờ Eri đã ở đây…

"Được rồi. Hãy uống một cốc bia và làm một chút việc trước khi đi."

Hở? Eri chớp mắt khi cô gác chân lên bàn.

***

"Mời vào."

Ánh nắng tràn vào qua những khung cửa sổ cao, tạo ra những bóng đen khắp căn phòng. Một người đàn ông ngồi sau chiếc bàn lớn đứng dậy chào JoonHun.

Ông ta là chủ tịch của R&K, Min DaeYup. Về mặt pháp lý, ông là cha của YunHee cũng như cha vợ của JoonHun. Ông ta là một người đàn ông đáng gờm với trọng lượng khoảng 100 kg. Vợ ông ta, Hong SeRyung, cũng có mặt trong văn phòng. Chủ tịch Min khi thấy JoonHun bước vào đã vui vẻ đứng dậy chào hỏi. Từ sau lưng Chủ tịch Min, SeRyung đang mỉm cười một cách kỳ lạ.

Cô ta khá nổi tiếng trong giới tài chính. 10 năm trước, cô là nữ tiếp viên một quán bar ở Gangnam. Trong một lần vô tình, cô ta đã trở thành tình nhân của R&K. Có tin đồn xung quanh rằng cô ta rất tuyệt vời trên giường. Tin đồn khác nói rằng một người đàn ông đã qua đêm với cô ta thừa nhận rằng cô ta có thể đánh cắp linh hồn của bất kỳ ai.

Những tin đồn này chắc hẳn là sự thật. Chủ tịch Min gian tà như rắn độc đó vẫn nằm trong lòng bàn tay cô ta.

"Ba vợ có khỏe không?"

Trước lời chào của JoonHun, chủ tịch Min tiến đến bắt tay anh. Đôi bàn tay dày của ông ta ướt đẫm mồ hôi. Điều đó thật khó chịu, nhưng JoonHun đã không để bộc lộ ra ngoài.

"Cảm ơn vì đã đến đây. Hai con có gì vui trong ngày kỷ niệm ngày cưới không?"

"Vâng. Cảm ơn ba, chúng con đã có một khoảng thời gian vui vẻ.”

"Anh đã gửi một món quà tuyệt vời như vậy. Làm gì có chuyện họ không thích."

Giọng của SeRyung cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Họ nói về thông tin EUIB đã đồng ý đầu tư 500 tỷ vào dự án Dubai. Họ dường như đã quên rằng EUIB đã đồng ý đầu tư chỉ vì JoonHun đã đặt gấp đôi số tiền đó để thế chấp.

Giống như mọi công ty khác, văn phòng chủ tịch của R&K nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Những khung cửa sổ cao và rộng đến nỗi nó gần như không thể được gọi là một căn phòng. Các cửa sổ rộng khoảng 5 mét và cao hơn 10 mét. Người ta có thể nhìn xuống và thấy cả trung tâm thành phố Seoul và sông Hàn cùng một lúc.

Một tháp Babel được xây dựng trên những đống tiền. Bất cứ khi nào người ta nhìn thấy R&K, đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu. Có phải vì công ty này là một công ty đầu tư?

28 năm trước, nhờ vụ sáp nhập, công ty đã thu hút được rất nhiều nhà đầu tư. Tuy nhiên, hiệu suất của nó không thể được coi là hàng đầu. Thực ra, kỳ lạ là họ đã phải chịu nhiều tổn thất trong thời gian đầu. Sau đó, họ tham gia vào một lĩnh vực kinh doanh nhỏ hơn, vững chắc được gọi là M&A.

Các công ty mà Chủ tịch Min đầu tư tạm thời gặp phải đủ thứ vấn đề, khiến giá cổ phiếu của họ giảm mạnh. Với việc tìm kiếm chỗ dựa, những công ty này sau đó sẽ miễn cưỡng tham gia vào R&K với lý do là một khoản đầu tư.

Sau đó, dưới chiêu bài tái cấu trúc, họ sẽ sa thải hầu hết nhân viên trước khi bán công nghệ hoặc kết quả cốt lõi của công ty cho các công ty khác để kiếm lời.

Tuy nhiên, quá khứ đã là quá khứ.

Gần đây, Chủ tịch Min đã rất cố gắng để thay đổi danh tiếng của họ thành một công ty có đạo đức. Ông ta tiết kiệm tiền thuế bằng cách hỗ trợ các tổ chức từ thiện xã hội. Ông ta bắt đầu chọn những dự án bình thường để đầu tư và sử dụng hết khả năng của bộ phận PR.

Trong số đó, quyết định tốt nhất của ông ta chính là hợp tác với HyunJin để thành lập liên minh tập đoàn.

"Vâng, ba con cũng rất vui vì điều đó."

"Chắc chắn rồi. Ta cũng rất vui vì chúng ta đã tránh được tình huống lộn xộn này. Một khi "Rừng Nhiệt Đới’" ra mắt, ta chắc chắn rằng hai công ty của chúng ta sẽ hình thành một mối quan hệ bền chặt hơn nữa."

Chủ tịch Min vừa nói vừa cười thật tươi. JoonHun có thể nhìn thấy cả nướu răng của ông ta. Nó gần như là quá nhiều. JoonHun cụp mắt xuống trước khi nói.

“Con đến đây vì con có chuyện muốn hỏi ba. Con tự hỏi liệu ba có tin tức gì trong vụ việc ở Dubai hay không. Bên con cũng đang điều tra mọi thứ có thể, nhưng bất cứ điều gì ba chia sẻ có thể giúp ích rất nhiều cho chúng ta.”

Nếu ông ta bắt được Lee TaeKyung, phát hiện ra tiền ở Luxembourg và đã thu về 500 tỷ, không phải ông ta nên thông báo cho HyunJin sao? Tuy nhiên, không có lời nào từ Chủ tịch Min. Ông ta đã ngậm miệng và không chịu nói bất cứ điều gì.

Trước câu hỏi của JoonHun, chủ tịch Min ngập ngừng. Tuy nhiên, con sâu già đó chỉ cười nhạt.

"Chúng ta ư? Chúng ta có thể tìm ra gì? Chúng ta chỉ đặt niềm tin vào HyunJin… Bên con không phải là có tài nguyên sánh ngang với Cục Tình báo Quốc gia sao? Ta đang hồi hộp chờ đợi tin tức từ phía con đây."

Khi JoonHun nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Chủ tịch Min, anh nhận ra rằng Chủ tịch Min đã biết tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên, cả hai người đều im lặng. Như thể họ đã biết bí mật của người kia nhưng giả vờ như không.

Và thế là trò chơi nực cười này tiếp tục diễn ra.

Nếu HyunJin đòi 500 tỷ won, họ sẽ phải giao ra Lee TaeKyung. Nếu không giao Lee TaeKyung, R&K sẽ tiếp tục kín tiếng về khoản 500 tỷ.

Chết tiệt.

JoonHun lạnh lùng nhìn chủ tịch Min. Đây là một người đàn ông che giấu bản chất thật của mình và không ngừng cố gắng tận dụng mọi tình huống. Và ông ta biết rất rõ kẻ đã đột nhập vào nhà ông và bắt Lee TaeKyung vào đêm hôm đó chính là JoonHun. Tại sao mắt ông ta lại sáng lên khi xem phản ứng của JoonHun?

Như một con rắn.

“Haaa, không biết là tên khốn kiếp nào… Nghiêm túc mà nói… Nếu ta bắt được hắn, ta nghĩ mình sẽ làm gãy hết xương của hắn và làm hắn tan nát.”

Sau khi ném ra lời đe dọa, Chủ tịch Min ngả người ra sau và ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa bọc da. Khuôn mặt ông ta thậm chí còn có một vẻ thất vọng tột độ.

"Ta chắc rằng con cũng rất tức giận. Làm thế nào con có thể ngủ ngon sau khi đặt quá nhiều tài sản thế chấp? Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ bắt được thủ phạm. Chúng ta cũng đang xem xét mọi thứ có thể. Haa, chỉ là Dubai xa quá mà thôi."

Tôi chắc là ông. JoonHun nhìn ông ta với vẻ mặt thất thần. Sau khi biết những gì đã xảy ra với YunHee và Lee TaeKyung, anh không thể giao họ cho R&K.

Tuy nhiên, vì JoonHun đã đặt 1 nghìn tỷ tài sản của mình để thế chấp, nên dù sao thì "Rừng Nhiệt Đớil" vẫn sẽ được tiến hành. Nếu điều này xảy ra, thì HyunJin sẽ là người chịu tổn thất.

Mình phải làm gì với lão cáo già này đây?

JoonHun bật cười.

"Có chuyện gì à?"

Chủ tịch Min hỏi anh. JoonHun nhướng mắt nhìn ông. Anh biết rằng Hong SeRyung đang ngồi cạnh chồng cô và quan sát rất kỹ biểu hiện của JoonHun.

"Không có gì. Chỉ…"

Để tránh ánh mắt sắc lạnh của Hong SeRyung, JoonHun bắt đầu hành động.

“Thành thật mà nói, con đã rất lo lắng sau khi đã bỏ ra quá nhiều tài sản thế chấp và đến đây để tìm ba.”

“Ayyy, ta đã nói là đừng lo lắng. Chúng ta không phải là người xa lạ. Chúng ta không phải là gia đình sao? Mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì vậy đừng lo lắng ”.

Tiếng cười ấm áp của Chủ tịch Min khá là kinh tởm.

Đột nhiên, chiếc điện thoại thông minh trên bàn đổ chuông.

"À, chờ một phút."

Chủ tịch Min đứng dậy và trả lời cuộc gọi.

"Gì?"

- Chủ tịch, có chuyện.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

- Tôi nghĩ rằng một vấn đề đã xảy ra trên mạng văn phòng của chúng ta. Vui lòng đừng mở máy tính của ngài lên dù có bất kỳ chuyện gì.

"Gì?"

- Ah! Ngay cả điện thoại thông minh của ngài nữa.

"Haa, cậu đang nói cái gì vậy, đồ khốn?"

- Tôi nghĩ một hacker có thể đã thâm nhập. Tất cả các máy tính của công ty đều hoạt động kỳ lạ.

"Sao?"

JoonHun hơi nhướng mày.

Lấy cắp dữ liệu?

Đột nhiên, anh nhận được một tin nhắn từ Derrick.

*****

P/S: JoonHun đã đến gặp R&K để tìm ra hướng đi tiếp theo của mình, nhưng có vẻ như vợ ảnh đã nhanh hơn cả ảnh!