Chương 1.1

Anh gặp vợ lần đầu tiên là vào một tháng trước ngày cưới. Lần thứ hai là vào ngày cưới. Thành thật mà nói, cuộc gặp đầu tiên là không cần thiết và rắc rối. Nền tảng của xã hội thượng lưu ở Hàn Quốc chính là tiền bạc, quyền lực và hôn nhân. Cuộc hôn nhân của anh được coi là một "hợp đồng" đơn thuần giữa những người cha, vì vậy không quan trọng cô dâu sẽ là ai. Xinh đẹp hay xấu xí, nghiện mua sắm hay sống nội tâm, trăng hoa hay đức hạnh; đều không quan trọng. Điều quan trọng là cô dâu và chú rể sẽ mang gì lên bàn tiệc. Sau khi cử hành hôn lễ, gia đình cô dâu, Quỹ Đầu tư R&K và gia đình chú rể, Tập đoàn HyunJin, sẽ tiến hành dự án của họ ở Dubai. Dự án được đặt tên là "Rừng Nhiệt Đới". Mặc dù nghe có vẻ nực cười, nhưng họ sẽ tạo ra những hòn đảo nhân tạo trong một vùng biển nhân tạo ở giữa sa mạc. Mỗi hòn đảo sẽ có khu nghỉ mát sang trọng và câu lạc bộ sòng bạc của riêng mình. R&K và HyunJin đang lên kế hoạch tạo ra một thiên đường kỳ ảo cho những gia đình giàu có ở Trung Đông, những người dường như không biết cách tiêu xài tài sản dư dả của họ từ dầu mỏ. Dự án sẽ tốn rất nhiều tiền nhưng cũng sẽ mang lại nhiều lợi nhuận. Đây chính là ý nghĩa thực sự đằng sau cuộc hôn nhân này. Người con gái trong máy tính bảng đang nhìn chằm chằm vào anh. Bức ảnh giống như một ảnh chân dung gọn gàng mà một ứng viên nộp vào hồ sơ xin việc. Người con gái trông vô cùng bình thường. Không, thực ra cô ấy khá xinh. Cô ấy đã cột tóc lại cho gọn gàng. Khuôn mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt điềm tĩnh và bộ lễ phục toát lên một vẻ dịu dàng. Đó là hình mẫu được nhiều người lớn tuổi yêu thích khi nói về một cô con dâu tiềm năng. "Thiết kế mỹ thuật?" Khi vuốt màn hình lên, anh nhìn thấy thông tin bổ sung: ngày sinh, học vấn, nghề nghiệp, sở thích, ảnh trường học và ảnh hiện tại. "Vâng." Thư ký Kang bắt đầu cuộc họp với giọng điệu nhanh và chính xác như thường lệ. “Tính đến hiện tại cô ấy đã xuất bản ba cuốn sách. Cô ấy thường làm việc tại nhà và giảng dạy tại Đại học HwaYin mỗi tuần một lần với tư cách là giảng viên bán thời gian.” Nhàm chán. JoonHun cảm thấy không cần đọc nữa liền tắt màn hình đi. Anh nghe nói rằng cô đã từng du học tại London, nhưng tất cả những gì cô làm bây giờ là vẽ tranh minh họa sách. Hầu hết phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu đều chọn học mỹ thuật. Đó là điều đáng để tự hào và nghe có vẻ tuyệt mỗi khi họ quyết định mở phòng trưng bày của riêng mình. Tất nhiên, đó cũng là một con đường để dễ dàng rửa tiền. "Còn gì nữa không?" "Không. Cho đến hiện tại cô ấy chưa vướng vào bất kỳ vụ bê bối nào. Cô ấy được biết đến là người rất trầm lặng và lịch sự.” Không có vụ bê bối nào sao? Thật là ấn tượng. Chủ tịch Min của R&K và những đứa con từ những người vợ trước của ông ta nổi tiếng là những người khá ồn ào. Ông ta có tới ba đời vợ và khá ăn chơi. Làm thế nào mà con gái ông ta lại trầm lặng? "Cậu có chắc chắn thông tin này là chính xác?" "Chính xác ạ. Tôi đã kiểm tra rất kỹ." Chà, việc đó cũng có thể đúng. Không phải thế giới này không có những người chỉ thích sống lặng lẽ. Họ nhanh chóng đến điểm hẹn. JoonHun bước xuống xe, cài lại cúc áo. Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân, nhưng anh cảm thấy như mình sắp gặp một đối tác kinh doanh quan trọng vậy. Hợp đồng đã ở giai đoạn cuối. Dù người phụ nữ này là người ra sao, hay suy nghĩ như thế nào thì cuộc hôn nhân này cũng sẽ diễn ra. Anh chỉ hy vọng cô không bám lấy anh khi mọi chuyện kết thúc. Bước đến căn phòng nơi cô ấy đang đợi, JoonHun cau mày. Điều anh ghét nhất là khi một người phụ nữ bắt đầu có tình cảm với anh. Sẽ không có chuyện đó xảy ra, nhưng anh sẽ khó chịu nếu cô đẩy tình yêu hoặc nỗi ám ảnh của mình vào anh. Việc đặt tình cảm cá nhân vào việc chung là ngu ngốc. Nếu người phụ nữ này nhận thức được, mà không, nếu cha mẹ cô ấy nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc hôn nhân này, thì thỏa thuận sẽ không bị thay đổi hay vướng vào thứ tình cảm vô ích. Họ là đối tác kinh doanh, không phải Romeo và Juliet. Những chuyện liên quan đến sự lãng mạn trong cuộc hôn nhân này còn tồi tệ hơn việc nghiện mua sắm hoặc thích trăng hoa. Cánh cửa hé mở và phát ra tiếng lạch cạch. Người phụ nữ đang ngồi ở phía bên phải của chiếc bàn sang trọng. Phía sau cô là ô cửa sổ hình vuông khổng lồ cho thấy khung cảnh của một cây mộc lan thanh lịch đang nở rộ. Đây là khung cảnh hoàn hảo để tổ chức hôn lễ. Chiếc váy xanh đậm của cô có dáng cổ đứng, xếp nếp nữ tính quanh vai và có độ dài thích hợp. Nhìn chung đó là một phong cách đơn giản. Nó làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo, thanh thoát và mái tóc đen dài được búi lên cao của cô. Tư thế khi đứng lên của cô ấy rất duyên dáng và không có bất kỳ lỗi nào. “Tôi xin lỗi vì để cô đợi. Tôi là Seo JoonHun." JoonHun cười nhạt khi bắt đầu cuộc trò chuyện lịch sự. Người phụ nữ nhẹ cúi đầu. “Tên tôi là Min YunHee. Rất vui được gặp anh." Giọng điệu của cô ấy thật nhẹ nhàng. Cô ấy cũng giữ một khoảng cách thích hợp. Nụ cười của JoonHun càng sâu. Họ đã có một khởi đầu tốt. Quả bóng bây giờ đã ở trong sân của anh, và trước giờ anh chưa từng thất bại trong một cuộc thương lượng nào. Min YunHee. Và cứ như vậy, cô trở thành vợ của anh. Họ tổ chức đám cưới một tháng sau cuộc gặp gỡ này. Giống như một dự án kinh doanh, thỏa thuận của cả hai bên đều được thiết lập. Để giám sát việc xây dựng và thành lập tập đoàn ở Dubai, JoonHun đã không ở Hàn Quốc trong thời gian này. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, mọi người đều hài lòng. Báo chí đưa tin về cuộc hôn nhân sắp tới của họ bằng lăng kính toàn màu hồng, và cổ phiếu của hai công ty đã tăng như mong đợi. Một tháng sau, trong lần gặp thứ hai của họ, YunHee đã mặc váy cưới. Cô ấy không mặc một chiếc váy dạ hội công chúa lộng lẫy. Thay vào đó, cô mặc một chiếc váy mỏng và đơn giản. Không giống như lần gặp đầu tiên, mái tóc của cô ấy được búi cao ở giữa và chỉ cài những bông hoa trắng. Cái gáy trắng nõn xinh đẹp của cô lấp ló bên dưới. Khi Min YunHee bước xuống lối đi và đưa tay từ cha mình sang JoonHun, cô ấy trông giống như hình ảnh thu nhỏ của một cô dâu xinh đẹp và dịu dàng. Tuy nhiên, khi họ đọc lời thề, khi cô ấy quàng tay qua tay anh để chụp ảnh cưới, hay thậm chí khi họ tay trong tay rời địa điểm tổ chức lễ cưới, cô ấy đã không nhìn anh dù chỉ một lần. JoonHun không có ý định dành đêm tân hôn đầu tiên với vợ mình. Họ mới chỉ gặp nhau hai lần, và anh cũng không thèm khát một người phụ nữ. Anh cũng đoán rằng cô không phải kiểu phụ nữ chịu mở lòng với một người đàn ông mà cô chỉ gặp hai lần. Dù sao thì trong cuộc hôn nhân của họ, chuyện đó cũng không bị bắt buộc. Vậy tại sao anh ấy lại thay đổi quyết định? Có phải đó là một kiểu thôi miên đi liền với hôn nhân? Hay là do hoa tử đằng? Mùa xuân sôi động ở Nhật Bản diễn ra vào tháng 4. Họ đến một sân bay Nagoya trên máy bay riêng. Sau đó họ lên trực thăng đến thành phố Ise. Trong cả chuyến đi, không ai nói với người kia một lời. JoonHun tiếp tục làm việc trên chiếc máy tính bảng của mình trong khi vợ anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng, khi chiếc trực thăng đến khu nghỉ mát, mặt trời đang lặn trên Vịnh Ago và điểm tô mặt nước bằng những màu sắc rực rỡ. Những hòn đảo nổi trên biển trông giống như những tổ chim bị bỏ hoang. Máy bay trực thăng hạ cánh, tiếng ồn gây khó chịu cho cặp đôi cuối cùng cũng giảm bớt. Một sự im lặng tuyệt đối bao trùm khu nghỉ mát nằm giữa một khu rừng rậm và biển. Cuối cùng. JoonHyun cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở được khi dùng ngón tay chải lại mái tóc của mình. Mặc dù họ ở đây ba ngày hai đêm cho tuần trăng mật, nhưng JoonHyun chỉ muốn ngủ thật nhiều. Anh đã vội vã trở về từ Dubai vì vậy anh không thể điều chỉnh chênh lệch múi giờ. Hơn hết, vì đám cưới quá náo nhiệt nên anh đã không ngủ trong 48 giờ qua. Ai mà biết rằng đám cưới sẽ khó giải quyết hơn công việc chứ? "Nếu anh mệt mỏi, hãy tắm rửa và đi ngủ trước." Min YunHee nói như thể cô đọc được suy nghĩ của anh. Bây giờ anh nghĩ lại, đó là những lời đầu tiên cô đã nói với anh trong cả ngày hôm nay. "Anh ổn." "Tôi có thể nhìn thấy quầng thâm xung quanh mắt của anh." Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào mắt mình. Nhìn cô nói những lời đó với khuôn mặt nghiêm túc trông thật là buồn cười. Hầu hết mọi người không thể nói chuyện một cách thoải mái bất cứ khi nào họ ở xung quanh anh. Một phần là vì địa vị của anh trong công ty, nhưng có lẽ phần lớn là do ấn tượng lạnh lùng và đáng sợ mà anh đã tạo ra. Tuy nhiên, có vẻ như điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Min YunHee cả. Chà, bắt đầu từ hôm nay cô chính thức là vợ anh. Cô không có lý do gì để cảnh giác hay sợ hãi anh. Vẻ mặt thờ ơ của cô ấy chính là minh chứng. "Ah, nó rõ ràng như vậy sao?" "Hãy đi nghỉ đi. Anh mệt mỏi là điều dễ hiểu.” YunHee cười nhẹ khi cô nói. JoonHun cảm thấy lạ lẫm khi nhìn thấy nụ cười duyên dáng nhưng trang trọng của cô. Cũng như anh, cô biết cuộc hôn nhân này là như thế nào. Hợp đồng. Không hơn không kém. Họ chỉ là đối tác kinh doanh. Vậy nên, có cảm giác như ánh mắt của cô đang cảnh báo anh hãy giữ khoảng cách, nhưng chúng đang giấu kín sự thật đó. Bây giờ nghĩ lại, Min YunHee đã đóng vai một cô dâu hoàn hảo của anh, nhưng cô ấy chưa một lần ngước nhìn hay nói chuyện với anh. "Sẽ rất tuyệt khi ăn tối cùng nhau phải không?" "Anh JoonHun-ssi." [1] Lần đầu tiên cô gọi anh bằng tên. Cách phát âm đều đều, rõ ràng của cô vang lên trong tai anh và làm anh nhột nhột. “Tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ăn một mình. Xin đừng lo lắng cho tôi ”. YunHee nói như một nhân viên đang cố gắng loại bỏ sếp khỏi một buổi tụ tập của nhân viên. "Vào ngày đầu tiên của tuần trăng mật sao?" "Ngày đầu tiên của tuần trăng mật có ý nghĩa gì đối với chúng ta sao?" Mặc dù cô ấy nói điều này với một nụ cười, nhưng JoonHun không thể cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào từ cô ấy. Sau khi nói xong, YunHee đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Còn lại một mình, JoonHun bực bội nhìn cánh cửa kéo bằng giấy từ từ đóng lại. JoonHun không biết mình nên cảm ơn hay nên bối rối. Anh cảm thấy mình bị bỏ rơi. Có vấn đề gì không? Điều anh cần lúc này không phải là một cô dâu. Anh cần ngủ. JoonHun nới lỏng chiếc cà vạt anh đã đeo trên cổ suốt cả ngày. Nước nóng từ trên đầu dội xuống kèm theo tiếng vù vù. Nước chảy xuống mái tóc được tạo kiểu đẹp đẽ rồi xuống cơ bắp rắn chắc của anh. Ngay sau đó, nước đã cuốn trôi cơn buồn ngủ và mệt mỏi. Lần này những suy nghĩ bình thường về công việc không xuất hiện trong đầu anh. JoonHun nhìn những giọt nước ngẫu nhiên rơi xuống nền gạch. Nước bắt đầu ngấm vào cơ thể anh trước khi chảy xuống chân và lan ra sàn. "Ngày đầu tiên của tuần trăng mật có ý nghĩa gì đối với chúng ta sao?" Anh nhớ lại lời của Min YunHee. Đặc biệt hơn, anh nhớ đến ánh mắt thờ ơ của cô khi cô nói những lời đó. Ha, JoonHun bắt đầu cười. Anh nhớ đến một tháng trước khi lần đầu gặp gỡ, anh đã lo lắng rằng cô ấy sẽ đeo bám lấy anh. Nhưng trái lại, cô ấy dường như không có chút hứng thú gì với anh. Anh bắt đầu cảm thấy bối rối. Anh hài lòng vì mọi việc đã ổn thỏa. JoonHun nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi ra khỏi phòng tắm. Sau đó anh vùi mình vào giường. Những mệt mỏi trong những ngày vừa qua đập vào anh như một tấn gạch. JoonHun không biết mình đã ngủ bao lâu. Một chú chim đang ríu rít ngoài cửa sổ. Anh đột nhiên tỉnh dậy. Anh đã thức dậy sau một giấc mơ tồi tệ. Đó là một giấc mơ mà anh thường thấy khi còn nhỏ, nhưng giờ đã quên mất. Anh đang nắm tay mẹ khi đi gặp ba. Anh rất vui mừng lần đầu tiên trong đời được gặp ông ấy. Đôi mắt lạnh lùng của ba anh khi nhìn xuống sự mong đợi của trẻ thơ không khác gì ánh mắt của cô dâu mới. "Chết tiệt." JoonHun từ từ đứng dậy vuốt lại mái tóc rối bù của mình. Anh đã từng mệt mỏi đến mức mơ về những kỉ niệm cũ. Anh nhanh chóng rũ bỏ phần còn lại của giấc mơ mệt mỏi và nhìn xung quanh. Anh đang ở trong một căn phòng ngủ sạch sẽ nhưng sang trọng. Hoa và rượu sâm banh mà khu nghỉ dưỡng chuẩn bị cho tuần trăng mật đã bị ném vào thùng rác. Đặc tính sạch sẽ và ngăn nắp của người Nhật khiến JoonHun cảm thấy hơi ngột ngạt. Anh nhìn đồng hồ. Đã hơn 2 giờ sáng. Tuy nhiên, anh cảm nhận được rằng anh chỉ có một mình. Cô ấy đi đâu rồi? JoonHun mặc lại bộ yukata đã trải sẵn ở đầu giường và đi về phía phòng ngủ mà cô ấy sẽ sử dụng. Căn phòng trống rỗng. Phòng tắm cũng trống rỗng. Túi xách và quần áo của cô được cất gọn gàng. Cô ấy đã đi đâu vào nửa đêm? Có chuyện gì xảy ra với cô ấy không? Lo lắng, JoonHun mở cửa hiên và đi ra ngoài ban công. An ninh của khu nghỉ mát là quá tốt, và đội an ninh HyunJin cũng đã đóng quân xung quanh cabin, nhưng có thể đã xảy ra sự cố. Cô ấy đã đi ra ngoài vườn sao? Mỗi cabin đều có bồn tắm ngoài trời riêng và khu vườn. Khu vườn trông tự nhiên, nhưng mỗi yếu tố đều được sắp đặt với nhiều suy nghĩ. Những cành cây vươn mình lấp lánh ánh đèn mờ ảo. JoonHun tưởng rằng mình đã nghe thấy tiếng nước từ đâu đó. Anh ngửi thấy mùi đặc trưng của suối nước nóng quyện với hương hoa mùa xuân. Anh lần theo mùi hương ấy cho đến khi anh đột ngột dừng lại. A… Anh nói có to lắm không? Anh không chắc. Dưới ánh trăng, những hàng hoa tử đằng tím ngắt trải dài như hư ảo. JoonHun cảm giác như những gì còn sót lại cuối cùng của thế giới đã đột ngột biến mất. Trong làn khói trắng của suối nước nóng chính là YunHee. Mái tóc đen dài vẫn còn ướt khi xõa xuống tấm lưng trắng ngần. JoonHun không chắc cô chỉ mặc một nửa bộ yukata xanh hay nó đã trượt xuống dưới, nhưng anh có thể nhìn thấy vai và một phần lưng của cô. Anh bị mê hoặc đến nỗi quên mất tại sao mình lại đến đây. Cô ấy lạnh lùng và thờ ơ, và dường như một nỗi buồn kỳ lạ đang tỏa ra trong cô. Nhưng hình ảnh của cô quá đẹp. Anh có cảm giác cô sẽ biến mất vào bóng tối bất cứ lúc nào. "Min YunHee." Trong tiềm thức, JoonHun gọi tên cô. Anh cảm thấy có thể cô sẽ thực sự biến mất nếu anh để cô một mình. YunHee giật mình quay đầu lại và nhìn anh. Mái tóc đen dài buông xõa trên khuôn mặt mảnh mai của cô. Vẻ mặt của cô ấy trông hoàn toàn khác với vẻ mặt lần đầu tiên anh gặp và thậm chí trong cả đám cưới của họ. Có phải vì cô ấy đã tẩy trang không? Khuôn mặt mộc của cô ấy trông thanh tú như một đứa trẻ. Không có biểu hiện tinh vi và lạnh lùng, cô ấy giống như một bông hoa mỏng manh có thể bị dập nát chỉ bằng một áp lực nhỏ nhất. Có chút bối rối, cô sửa sang lại quần áo. Không còn sự bình tĩnh thường ngày, vành tai cô hơi ửng đỏ. Cái này là cái gì? Cô ấy khá dễ thương. Sự bối rối thể hiện qua vẻ mặt lạnh lùng của cô đã thiêu đốt ánh mắt của JoonHun. Có phải vì ma thuật trong không khí ban đêm không? Hay là do chiếc gáy trắng của cô đang lấp ló qua mái tóc kia? Anh tiếp tục nhìn cô chằm chằm. YunHee quay sang anh để họ mặt đối mặt. JoonHun không biết phải làm sao. Anh có nên tiếp tục lịch sự không? Anh có nên cảnh báo cô không nên đến gần anh hơn vì họ chỉ đơn thuần là đối tác kinh doanh không? Haha, JoonHun bắt đầu cười. Đây là hôn nhân. Ngay cả khi nó được hình thành thông qua một hợp đồng, cuối cùng, một cuộc hôn nhân là mối ràng buộc nguyên thủy nhất giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. JoonHun đưa tay cho cô. YunHee không di chuyển. Khuôn mặt hoảng hốt của cô trở lại trạng thái lạnh như băng. Với vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ như cô đã có trong buổi hôn lễ của họ, cô nhìn xuống bàn tay anh. Cả hai đều biết bàn tay dang rộng của anh có ý nghĩa gì. Không quan trọng nếu cô từ chối anh. Tuy nhiên, cô sẽ không thể từ chối anh lâu. Và thật không may là cô không có nhiều lựa chọn. "Chúng ta có cần phải làm điều gì đó như thế này không?" Cuối cùng thì YunHee cũng mở lời. Giọng điệu của cô lạnh lùng như biển đêm. "Có lý do gì để không sao?" JoonHun nhếch mép cười đáp. Anh không nhận thức được rằng anh trông khá nguy hiểm như một thiếu niên với mái tóc của mình. Tuy nhiên, biểu hiện của YunHee không thay đổi. "Anh biết rất rõ cuộc hôn nhân này có ý nghĩa như thế nào." "Anh biết. Đó là sự khởi đầu của một mối quan hệ sẽ mang lại lợi nhuận dễ chịu.” "Vậy tại sao anh cũng phải nếm trải thú vui này?" “Như em đã nói, bởi vì đó là thú vui. Một thú vui sẽ luôn luôn thú vị. ” "Anh sẽ làm gì nếu tôi không thích nó?" "Em sẽ không ghét nó, Min YunHee." YunHee hơi nghiêng đầu. Khi tóc cô trượt xuống, đôi mắt lạnh lùng của cô trừng trừng nhìn anh. "Anh ... rất chắc chắn về chính mình." “Phản hồi mà anh nhận được cho đến nay đều là tích cực.” Trước lời nói của anh, YunHee khẽ mỉm cười. Anh gần như có thể nghe thấy giọng cô trong gió nói "Vậy là anh chắc chắn?" Ngay cả khi đó, những bông hoa tử đằng vẫn chảy xuống cơ thể của vợ anh. YunHee nhìn những cánh hoa bay xa. Hoa tử đằng tím được cho là hoa của cô dâu đợi chồng. Vậy nên chắc cô ấy phải đáp ứng yêu cầu của chồng vì cô ấy đang ngồi dưới gốc cây tử đằng. “Nếu tôi tiếp tục từ chối thì sao?” JoonHun không thể biết cô đang hỏi anh hay những bông hoa. "Cuối cùng, em sẽ phải nhượng bộ thôi. Chúng ta phải gặp nhau mỗi đêm." Cô sẽ không thể từ chối anh mãi mãi. Dù muốn hay không, họ cũng đã kết hôn và phải sống chung dưới một mái nhà. Họ không biết khi nào chuyện này sẽ kết thúc. Nếu anh ấy đặt tâm trí của mình vào nó, cuối cùng họ vẫn sẽ phải ngủ với nhau. Vợ anh bước tới chỗ anh. Cô bước chậm và dừng lại khi đứng ngay trước mặt anh. Cô trả lời anh với một vẻ mặt thờ ơ. "Được." Cô đi ngang qua anh và vào phòng ngủ. Một lần nữa, JoonHun lại theo sau cô. Sau khi anh đóng cửa hiên, họ không còn nghe thấy tiếng gió nữa. Sau đó anh đưa tay lên và vén mái tóc phủ trước vai của cô ấy. Chiếc cổ trắng ngần và bờ vai trắng sữa mảnh mai của cô thấp thoáng dưới ánh trăng mờ ảo. "Chúng ta sẽ không làm điều này một lần nào nữa nếu tôi không thích nó." JoonHun nghe thấy giọng nói của vợ mình. Hình ảnh của cô lọt vào mắt anh. "Được thôi." Anh khẽ trả lời cô. "Tôi không muốn có con." Anh cởi dây thắt lưng của vợ. "Anh đồng ý." Anh ấy cũng không muốn có con. Anh ấy không có kế hoạch đưa một người bất hạnh khác đến thế giới bất hạnh này. "Anh có giỏi trong chuyện này không?" JoonHun bật cười trước câu hỏi của YunHee. Khi thả bộ yukata của cô xuống, bờ vai trắng ngần của cô hiện ra. Anh có những kỹ năng để mang lại cho cô những kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời nhất mà một người phụ nữ có thể trải qua. “Uhm, lần làm này của chúng ta, hãy làm nó thật tốt. Nếu anh không đạt thì sẽ không có lần sau.” Thú vị. Anh đặt môi mình lên vai cô và cười khúc khích.

******

[1]: phát âm là “shi”, hậu tố chính thức được thêm vào tên, tương đương với ‘-san’ trong tiếng Nhật