Lâm Bội Tâm, ớt xanh này có cần phải cắt không?” Giọng nói của Hàn Cảnh Hiên từ phòng bếp truyền lên.
Ai đang ở đây ? Hàn Cảnh Hiên đúng không? Trần Phi Long híp nửa con ngươi đen, tại sao Hàn Cảnh Hiên lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cô rời mình đi là vì muốn ở chung một chỗ với tên kia? Không, anh phải bình tĩnh.
Lâm Bội Tâm đột nhiên nhớ ra Cảnh Hiên còn đang ở nơi này, nhìn Trần Phi Long mở miệng lắp bắp giải thích: “Long, Cảnh….Cảnh Hiên…..anh ấy… đến thăm…..Em nghĩ ở trong này ăn cơm tối cho nên….Em…..”
“Không cần giải thích, anh hiểu mà, anh cũng muốn ở lại đây ăn cơm tối.” Trần Phi Long đột nhiên ngắt lời, ôm lấy cô.
Lâm Bội Tâm đột nhiên bị anh ôm vào ngực, ngửi thấy được hương vị trên người anh, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, không muốn lo chuyện gì khác nữa chỉ muốn hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.
“Lâm Bội Tâm, em….” Đã lâu không nghe thấy câu trả lời của cô, Hàn Cảnh Hiên nhịn không được từ phòng bếp chạy lên, thấy trước cửa hai người đang ôm nhau thân thiết, những lời muốn nói đều không thể nói ra.
Nghe được tiếng nói của Hàn Cảnh Hiên, Lâm Bội Tâm lập tức đẩy Trần Phi Long ra, có điểm xấu hổ đứng ở đó không biết nên nói gì?
“Xin chào, Hàn Cảnh Hiên.” Lần này Trần Phi Long rất lễ phép vươn tay ra phía trước chào anh.
“Xin chào.” Hàn Cảnh Hiên không thực sự tình nguyện vươn tay ra, anh ta còn đến đây làm gì? Hại Lâm Bội Tâm còn không đủ thảm sao?
“Các anh ngồi một chút đi, em lập tức đi nấu cơm, sẽ rất nhanh thôi.”Lâm Bội Tâm thật không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này, vì sao mỗi lần ở cùng một chỗ với Cảnh Hiên đều bị Phỉ bắt gặp, không phải trùng hợp như vậy chứ?
“Tại sao anh ở chỗ này?” Trần Phi Long ngồi trên sô pha hỏi Hàn Cảnh Hiên đang ngồi đối diện, không khí khıêυ khí©h chậm rãi tỏa ra chung quanh họ .
“Vậy vì sao anh lại ở chỗ này?” Hàn Cảnh Hiên không khách sáo hỏi lại.
“Tôi đến gặp vợ của tôi.” Trần Phi Long có chút đắc ý, lời nói tràn ngập khıêυ khí©h.
“Vậy sao? Không phải nói cô ấy không còn là vợ của anh, cho dù cô ấy là vợ của anh thì anh cho rằng mình có đủ tư cách đến gặp cô ấy sao? Ngoại trừ việc anh làm tốn thương cô ấy thì anh còn có thể cho cô ấy điều gì?” Hàn Cảnh Hiên nhịn không được châm chọc anh.
“Đó là chuyện của chúng tôi, tôi hy vọng sau này anh không cần đến quấy rầy cô ấy.” Trần Phi Long tuyệt đối không bị hù dọa, lạnh lùng cảnh cáo anh.
“Anh sai lầm rồi, tôi không phải quấy rầy cô ấy mà là đang theo đuổi cô ấy.” Hàn Cảnh Hiên cũng dùng ngữ điệu lạnh lùng nói với anh.
“Hàn Cảnh Hiên, anh đừng quên người Lâm Bội Tâm yêu là tôi.” Trần Phi Long có chút tức giận nói.
“Tôi không quên, có điều tôi tin tưởng về sau người cô ấy yêu sẽ chính là tôi.” Hàn Cảnh Hiên tự tin nói ra ý của mình.
“Hàn Cảnh Hiên, tôi không muốn làm khó dễ anh, nhưng nếu anh không nghe vậy thì đừng trách tôi.” Trần Phi Long nguy hiểm đi tới gần anh.
“Anh muốn như thế nào? Đánh nhau sao? Tôi chiều anh.” Hàn Cảnh Hiên cũng không chút yếu thế, cuộc chiến nảy lửa giữa hai người đàn ông lúc này hết sức căng thẳng.
“Hai người đang làm gì? Ăn cơm thôi.” Ở phía sau, Lâm Bội Tâm từ phòng bếp đi lên thấy hai người đứng chung một chỗ.
“Lâm Bội Tâm không có gì, anh chỉ muốn xin anh ấy một điếu thuốc.”Trần Phi Long quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười nói.
“Phải không?” Lâm Bội Tâm hiển nhiên không quá tin tưởng, nghi hoặc nhìn Hàn Cảnh Hiên.
“Đúng vậy, Lâm Bội Tâm cơm ngon lắm, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Hàn Cảnh Hiên quay sang cô gật đầu, tự mình đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.
—
https://mycollection.shop/251489
(Các bạn nhấp vào link này giúp mình có thêm chi phí làm truyện với ạ ^_~ link miễn phí không mất tiền gì đâu nhé!)
Cảm động
Thật khó khăn mới trải qua được bữa tối kỳ quái. Mọi người ngồi trên ghế sô pha, không ai muốn nói gì, Lâm Bội Tâm làm bộ như đang xem TV, làm bộ như không thèm để ý.
“Hàn Cảnh Hiên, anh nên về rồi đó, tôi có chuyện muốn nói với Lâm Bội Tâm”. Trần Phi Long nhìn Hàn Cảnh Hiên có vẻ muốn cùng anh ở lại, anh không thể không đuổi người.
“Tôi cũng có việc muốn nói với Lâm Bội Tâm. Tôi tới trước nên người phải đi là anh mới đúng.” Hàn Cảnh Hiên vẫn ngồi chỗ cũ,không hề có ý định về trước
“Thôi, cả hai anh đều về đi, hôm nay em mệt lắm. Có việc gì để hôm khác nói.” Lâm Bội Tâm nhìn thấy hai người vẫn không ngừng trừng mắt lạnh lùng nhìn đối phương, bảo ai đi cũng không tốt, chỉ có cách duy nhất là đuổi cả hai.
“Mời hai người”.Lâm Bội Tâm đi tới cửa mở ra, bảo hai người ra ngoài. Tuy rằng trong lòng cô rất muốn Trần Phi Long ở lại nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến Hàn Cảnh Hiên đau lòng.
Trần Phi Long và Hàn Cảnh Hiên nhìn cô rồi cùng bước ra ngoài, vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa đã đóng cái “rầm!!!”
Lâm Bội Tâm ngồi dựa vào cửa, vì sao vừa nhìn thấy Long, cô nhịn không được lại tưởng niệm sự ôm ấp của anh, hơi thở của anh, tất cả thuộc về anh…
“Ding doong……..” tiếng chuông cửa lại vang lên “Ai tới muộn như vậy?”
Lâm Bội Tâm mở cửa ra, trong ánh mắt cô không giấu được vẻ vui mừng và kinh ngạc: “Sao anh còn quay lại đây?”
“Lâm Bội Tâm, anh rất nhớ em..”. Trần Phi Long vội ôm cô vào ngực, nhẹ giọng nói bên tai cô
Lâm Bội Tâm chỉ có thể nói trong lòng “Long, em cũng rất nhớ anh, em muốn anh, rất muốn anh”
Trần Phi Long ôm lấy cô, dùng chân đóng cửa lại, ôm cô đi vào phòng ngủ,nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Không được….Long…không được… chúng ta không thể…..” Lâm Bội Tâm cuống quít đứng lên, cô không thể để mình rơi vào trầm luân.
“Lâm Bội Tâm, đừng nhúc nhích để anh ôm em một lát. Trở về đi..trở lại bên anh được không?” Trần Phi Long nằm trên giường, ôm cô vào ngực
Trên mặt Lâm Bội Tâm hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ , cô làm sao có thể trở về bên anh, Mị Nhi đã mang đứa con của anh, họ mới là người một nhà, có đứa con mới gọi là gia đình…còn cô, vĩnh viễn cũng không cho anh được một đứa nhỏ.
“Long, Mị Nhi….” Lâm Bội Tâm không muốn nói tiếp, nói Mị Nhi có mang đứa nhỏ của anh, như vậy lòng cô cảm thấy rất đau…cô cũng từng có đứa nhỏ của Long, một đứa nhỏ vô duyên với họ…
“Lâm Bội Tâm , không còn, đứa nhỏ đã không còn, cô ta bị sẩy thai”
“Cái gì? Cô ấy bị sẩy thai? Tại sao lại như vậy?” Lâm Bội Tâm bị chấn động, tuy rằng cô không thích, thậm chí có chút ghen tị với Mị Nhi, nhưng khi nghe được Mị Nhi bị sẩy thai, cô vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng thay cô ta.
“Cô ta tới tìm anh, nói rằng chính cô ta đã nói cho em nghe chuyện về tai nạn xe lần trước, lúc đó anh không kiềm chế được tức giận nên đã đánh cô ta, cô ta không may đυ.ng phải cạnh bàn nên bị sẩy thai…. Tuy nhiên, Lâm Bội Tâm, anh lại không cảm thấy hối hận bởi vì anh đã muốn cô ta phá bỏ đứa bé…. Hiện tại anh biết rõ, anh có thể không có đứa nhỏ, nhưng không thể không có em, Lâm Bội Tâm, anh yêu em”. Trần Phi Long nói xong, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô, môi từ từ hạ xuống…
Một dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Lâm Bội Tâm chảy xuống, lòng cô cảm động đến run rẩy, đơn giản chỉ vì câu nói kia của anh: ‘Anh có thể không có đứa nhỏ nhưng không thể không có em .’
“Lâm Bội Tâm, em đừng khóc nữa…hãy về bên anh. Đứa nhỏ sẽ có…chúng ta sẽ nhận con nuôi.” Trần Phi Long nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt, an ủi cô.
“Long, cám ơn anh…chỉ cần những lời này của anh, như vậy là đủ rồi.. chúng ta có thể nhận một đứa con nuôi, vậy anh phải ăn nói với cha mẹ anh như thế nào?
Rốt cuộc Lâm Bội Tâm bị lý trí chiến thắng tình cảm, chỉ cần anh yêu cô như vậy là đủ rồi.
“Lâm Bội Tâm,không cần cố chấp như vậy? Nếu thật sự nhận nuôi không được, chúng ta có thể thụ tinh nhân tạo hay nhờ người mang thai hộ…nói chung muốn có con còn rất nhiều cách….Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh..”
“Long tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy? Anh cứ như vậy sẽ làm em không nhịn được lại mềm lòng, không nhịn được lại dao động”.Lâm Bội Tâm rơi lệ càng nhiều, cô đã gần như đã bị dao động.
“Lâm Bội Tâm, chúng ta sẽ hạnh phúc…Hãy tin tưởng anh…”
“Long….” Lâm Bội Tâm ôm chặt lấy anh…cô tin tưởng… cô nguyện ý tin tưởng anh
Ở bên nhau, tìиɧ ɖu͙© cứ thế tự nhiên trào dâng….chuyện tình kế tiếp, xảy ra một cách tự nhiên, triền miên, tình cảm mãnh liệt, tiếng rêи ɾỉ, va chạm theo quy luật, cả gian phòng tràn đầy cảnh xuân….