Chương 4.3: Ngoại truyện - Bắt cóc

Một tháng sau, đại học S thông báo thời gian nghỉ hè cụ thể. Bạn ở ký túc xá Hứa Ngôn sớm đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ này muốn đi đâu chơi, hơn nữa trước hai ngày đã đóng hành lý xong, chỉ chờ ngày nghỉ hôm nay đến.

Hứa Ngôn so với bọn họ trễ hơn một ngày, nhà cậu ở tỉnh A cách đại học S đại có chút xa. Nhưng nghỉ hè năm nay Hứa Ngôn không tính về nhà, cậu đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ này là muốn đi du lịch rồi, ngắm núi sông tổ quốc cũng rất tốt.

Nhưng trước mắt, điều Hứa Ngôn quan trọng nhất chính là lấy gì bỏ vô bụng trước. Cho nên Hứa Ngôn lập tức quyết định buổi chiều cậu sẽ đi ăn cơm chỗ quen, quán cơm tên là Vạn Gia, giấu mình ở trong con hẻm rất sâu. Tuy rằng vị trí không dễ tìm nhưng hương vị đồ ăn là tuyệt nhất, danh tiếng cũng tốt, khách lui tới mỗi ngày rất nhiều, rất có hương vị rượu thơm không sợ hẻm nhỏ.

Hứa Ngôn ra cổng trường ở ven đường gọi xe tới, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn cổng trường có một chiếc siêu xe đậu lại, cậu thu hồi tầm mắt ngồi trên xe nói cho tài xế địa chỉ, xe khởi động chở cậu đi.

Hứa Ngôn không biết là, phía sau chiếc xe cậu, có chiếc xe vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau cậu. Khi cậu xuống xe, chiếc xe kia cũng dừng ở một nơi khuất, người trong xe đang dùng ánh mắt nhất định phải có được mà nhìn chằm chằm bóng dáng cậu.

Đi vào hẻm nhỏ, Hứa Ngôn quanh co lòng vòng rốt cuộc cũng tới quán cơm, cậu tới có chút chậm, trong tiệm gần như ngồi đầy khách. Vợ ông chủ thấy người đến là Hứa Ngôn liền nhiệt tình tiếp đón cho cậu tùy tiện ngồi, nhưng vừa thấy vị trí trong quán đã đầy, thì đem cậu an bài tới sân sau của bọn họ.

Sân sau tuy nhỏ nhưng cảnh được bài trí lại rất đẹp, buổi chiều gió nhẹ rất thoải mái. Chờ cậu chậm rì ăn xong cơm chiều thì con gái vợ chủ quán Tiểu Tuệ ôm bài tập tới sân sau tìm cậu.

Quán cơm này tên là Vạn Gia, vợ chồng chủ quán Từ hai người cùng nhau kinh doanh. Con gái Tiểu Tuệ của bọn họ đang học lớp 5, em gái nhỏ lớn lên cực kỳ đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ hồng hào có đôi mắt to rất linh động, khóe miệng cười rộ lên thì có má lúm đồng tiền rất được người yêu thích. Hứa Ngôn cũng là một lần ngẫu nhiên phát hiện quán ăn này, bởi vì hương vị đồ ăn thật sự ngon quá, cho nên cậu thường xuyên tới đây ăn cơm, thường xuyên qua lại như thế nên dần quen với vợ chủ quán.

Đến nỗi em gái nhỏ vì sao ôm bài tập đến tìm cậu, nói ra thì rất dài. Tóm lại cậu dạy bé làm bài tập xong, sắc trời đã tối hoàn toàn, rời đi quán ăn trong tiếng cảm ơn của hai vợ chồng chủ quán.

Hẻm nhỏ vừa sâu vừa tối, trong đó có một đoạn đường hẻm dài đèn hư rồi nhưng không có người sửa. Hứa Ngôn không biết rằng, ở chỗ quẹo của hẻm có người đang ở trong bóng tối chờ cậu, như con rắn xè lưỡi chờ đợi con mồi khi đêm đến, lén nhìn con mồi không hề phát hiện mà đang đi về hướng hắn, tìm thời cơ tốt nhất chuẩn bị đem con mồi ăn vào bụng.

Khi Hứa Ngôn ở đi vào hẻm tối này, trong lòng tự nhiên có cảm giác bất an. Nhưng nghĩ lại cậu là thanh niên cao 1 mét 8 thì lo gì, liền bỏ qua bất an trong lòng, đi vào cái hẻm tối kia.

Theo bước chân Hứa Ngôn rảo bước đi về hẻm nhỏ, bóng dáng của cậu cũng chậm rãi bị bóng tối cắn nuốt.

Hứa Ngôn càng đi trong lòng liền cảm thấy bất an khó bỏ qua, lúc đi nhanh đến chỗ quẹo, cậu cảm thấy được có một đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm cậu. Cậu muốn quay đầu chạy trở về, nhưng đã không kịp, tốc độ người kia nhanh hơn vọt lại đây, trải qua một phen đấu tranh Hứa Ngôn cuối cùng cũng ngất đi. Người kia lấy khăn tay che lại mũi Hứa Ngôn, ôm cậu rời đi.