Hôm sau Nghiêm Hạo tỉnh dậy vì đói, say rượu khiến đầu anh đau dữ dội, huyệt thái dương như bị kim đâm. Trên người vẫn mặc quần áo hôm qua, nhăn nhăn nhúm nhúm, còn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Mở mắt nhìn đăm đăm trần nhà, cố chịu cơn đau đầu đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, gần như cả ngày hôm qua anh không ăn gì, đến tối cũng để bụng rỗng uống rượu, không có gì lót dạ, nên mới sáng sớm bụng đã kêu ùng ục.
Mở tủ lạnh, gần như chẳng có gì, vài trái cà chua, vài quả trứng gà, trên ngăn đá có mấy gói sủi cảo đông lạnh, cũng may là còn vài lát bánh mì và nửa hộp sữa tươi. Dì quản gia đã theo mẹ về biệt thự Nghiêm gia, mấy ngày nay căn nhà vắng vẻ chỉ có mình anh, vậy nên đã từ lâu tủ lạnh không còn đầy ắp thực phẩm. Hiện tại Nghiêm Hạo cũng chẳng để ý là ăn gì, anh đói đến mức cồn cào ruột gan, liền cầm bánh mì cắn mấy miếng thật to, tay kia cũng hoạt động hết công suất, lấy cốc ra rót cho mình hơn nửa ly sữa tươi, nghĩ bụng tạm thời lấp dạ chút đã.
Ăn chưa được vài miếng bánh, Nghiêm Hạo lờ mờ cảm thấy có gì đó hơi kì, uống một ngụm sữa tươi thấy có vị chua chua, còn ngửi thấy một thứ mùi lạ. Nhè hết mấy thứ trong miệng ra, cầm bánh mì và sữa tươi lên, nhìn ngày tháng trên bao bì, hóa ra tất cả đều đã quá hạn sử dụng.
Ném toàn bộ vào thùng rác, nhìn căn nhà vắng lặng, Nghiêm Hạo thở dài tự giễu, ngoài thất vọng còn có cả bất lực.
Thay quần áo, đầu cũng chẳng bớt đau được bao nhiêu, day day huyệt thái dương rồi cầm cặp chuẩn bị đến công ty, ra tới cửa mới phát hiện di động nằm gần đó, cau mày, lúc này anh mới nhớ hôm qua vì không muốn nghe điện thoại của Bạch Lâm nên quẳng luôn di động ở đây. Khom lưng cầm di động lên, hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Bạch Lâm. Khẽ nhíu mày, anh biết vì liên quan tới Tô Tuyết nên Bạch Lâm mỗi ngày đều gọi cho anh vài cuộc, nhưng hôm qua gọi tận hơn hai mươi mấy cuộc có hơi nhiều, cuối cùng thấy lo lắng, Nghiêm Hạo bèn gọi lại thì bên kia lại khóa máy, di động tắt nguồn Nghiêm Hạo chuyển sang gọi vào máy bàn, chuông đổ hồi lâu cũng không ai nghe, mày càng nhíu chặt, gọi lại lần nữa vẫn không có ai nghe, lặp đi lặp lại đều như thế.
Dù sao bây giờ Tô Tuyết vẫn chưa thể coi là người bình thường, anh lo là đã xảy ra chuyện, sau khi gọi điện cho thư kí Lưu, Nghiêm Hạo lập tức lái xe đến thẳng nơi ở của Tô Tuyết.
Đứng ngoài, khuôn mặt Nghiêm Nhiên vẫn còn lộ rõ vẻ sợ sệt, co người nấp sau cửa, thò đầu vào dò xét tình hình bên trong phòng.
Bạch Lâm nhẹ nhàng đắp chăn cho Tô Tuyết, vén gọn những sợi tóc xõa loạn ở hai bên má cô, chăm chú nhìn vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của Tô Tuyết, thở dài một hơi rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng, vỗ vỗ Nghiêm Nhiên đang đứng cạnh cửa, dùng khẩu hình nói nhỏ với thằng bé, “Đi thôi”. Sau đó nhẹ nhàng dắt nó đi.
Ngoài phòng, phòng khách, nhà bếp, gần như là một đống hỗn độn, sô pha nghiêng ngả, khắp sàn nhà toàn là bát đĩa, tranh treo tường cũng gãy thành hai nửa, điện thoại bị ném trên đất, dây nối và thân máy mỗi cái một nơi, rèm cửa ở cả phòng khách và phòng bếp đều bị kéo xuống, rải rác đầy đất, nồi niêu, muôi thìa các thứ la liệt trên hành lang phòng bếp, muối tinh, gia vị cũng đổ một đống trên sàn. Rất may bát đĩa đều làm từ inox, cho dù đập mạnh xuống đất thì cũng chỉ bị lõm vài chỗ chứ không có mảnh vụn thủy tinh. Để đề phòng những lúc Tô Tuyết đột ngột phát bệnh, lúc trước khi mua vật dụng gia đình và đồ dùng hàng ngày cô đã đặc biệt chọn những sản phẩm từ kim loại, và thậm chí ở phòng khách cũng không lắp đặt ti vi hay đầu đĩa.
Dựng lại sô pha bị đổ, sau đó thu dọn hết bát đĩa trên đất, đúng lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Nhiên tự đi ra mở cửa, thấy Nghiêm Hạo đứng ở cửa, sững sờ mở to mắt, không nói gì.
Đối với Nghiêm Nhiên, Nghiêm Hạo trước sau vẫn còn chút khúc mắc, nghiêng người đi qua thằng bé vào trong nhà, kinh ngạc nhìn đống hỗn độn trước mắt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy Bạch Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng hung hăng trừng Nghiêm Hạo, cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
“Tô Tuyết lại phát bệnh sao?” Không nhận được câu trả lời, Nghiêm Hạo dò hỏi.
Ném mạnh những đồ vừa thu dọn trên tay xuống đất, choeng một tiếng, dọa Nghiêm Nhiên giật mình rụt người lại, sợ sệt nhìn Bạch Lâm, rồi nhìn sang Nghiêm Hạo. Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt dường như hận không thể xơi tái anh, bất giác lớn giọng hỏi, “Anh còn tới đây làm gì, nếu đã không muốn nghe điện thoại, không muốn qua đây thì đừng tới nữa, giờ anh còn đến làm gì?”
Nghiêm Hạo có phần khó chịu xoa xoa trán, say rượu đau đầu, lại cả đau dạ dày vì nhịn đói khiến tâm trạng Nghiêm Hạo càng thêm phiền não, mệt mỏi hỏi, “Tô Tuyết sao rồi?”
“Hừ” Bạch Lâm hừ lạnh một tiếng, “Sao? Anh còn quan tâm đến sự sống chết của chị ấy cơ à? Tôi thấy anh chỉ mong sao chị ấy chết đi cho nhanh, sau này không làm phiền đến anh nữa”
Nghe Bạch Lâm nói vậy, Nghiêm Hạo đoán rằng sau khi náo loạn Tô Tuyết hẳn là không có việc gì, thở dài một hơi, “Nếu đã không sao thì tôi đi trước”
Nghiêm Hạo thật sự không muốn tranh cãi nhiều với cô ta, hiện giờ chuyện của Mễ Giai gần như đã chiếm toàn bộ suy nghĩ của anh, ban đầu anh còn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với Tô Tuyết, nhưng giờ mối quan hệ với Mễ Giai khiến anh càng ngày càng chán ghét cái trách nhiệm đó, gần đây về nhà, nhìn căn nhà quạnh quẽ, anh thường nghĩ, nếu không có Tô Tuyết, anh và Mễ Giai sẽ rất tốt đẹp, bọn họ sẽ sinh con, cuộc sống gia đình sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà hiện tại… Rối loạn, mọi thứ đều rối tung, hết thảy đều không nằm trong kế hoạch của anh, tất cả đều vượt quá tầm kiểm soát.
Bạch Lâm quả thật không thể tin nổi anh ta tới chỉ hỏi mỗi câu như vậy mà đã định đi, lúc trước anh ta còn ở lại chờ Tô Tuyết tỉnh, hoặc là vào phòng chăm sóc Tô Tuyết chẳng hạn, vậy mà hôm nay lại nói phải đi, cô vì Tô Tuyết mà thấy không đáng, “Anh muốn đi? Anh đừng quên chị ấy thành ra như bây giờ đều là do anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy áy náy chút nào ư? Thấy chị ấy như vậy mà anh một chút cũng không thấy chột dạ hay cắn rứt lương tâm sao?”
Nghiêm Hạo nắm chặt tay, nhìn Tô Tuyết như thế, trong lòng anh đương nhiên không hề dễ chịu, nhưng cũng chính những áy náy tự trách này đang dần phá hủy mái ấm hiện tại của anh, anh yêu Mễ Giai, nên anh không thể buông tay cô ấy, vì vậy, anh cần phải cân nhắc lại thái độ của mình với Tô Tuyết. Với Tô Tuyết, anh cảm thấy áy náy, tự trách, nhưng anh cũng không thể vì thế mà không hạn chế quan tâm đến cô, như vậy rất bất công với Mễ Giai, và Tô Tuyết sẽ ỷ lại vào anh, điều đó cũng không giúp ích được gì cho bệnh tình của cô ấy.
“Hiện giờ Tô Tuyết rất ỷ lại vào tôi, đối với bệnh tình của cô ấy cũng không giúp ích gì được, hơn nữa tôi còn có gia đình của mình, tôi không thể ngày nào cũng chạy đến đây mà bỏ mặc cảm nghĩ của vợ mình” Nghiêm Hạo trả lời thẳng thắn.
“A, quá ỷ lại là không tốt” Bạch Lâm cười mỉa, kéo anh qua rồi chỉ vào đống hỗn độn, nói, “Anh thấy chưa, mới hai ngày anh không tới, chị ấy đã làm ầm ĩ đến mức này rồi đấy”
“Anh có gia đình, đúng, anh vốn dĩ còn có gia đình” Cảm xúc của Bạch Lâm bắt đầu có phần kích động, “Lúc trước anh đề nghị với bác sĩ cho đón chị ấy về sao anh không nghĩ là anh còn có gia đình, vợ của anh sẽ để ý đến việc anh tới đây mỗi ngày? Là anh cảm thấy cắn rứt lương tâm nên mới muốn đưa chị tôi ra, bây giờ lại nói chị ấy phiền phức, anh coi chúng tôi là gì hả? Anh làm vậy có thấy quá đáng lắm không? Năm đó nếu không phải anh đột ngột đi Mỹ, sức khỏe bố tôi không tốt, thì chị ấy… Chị ấy cũng không đến nỗi…” Bạch Lâm nghẹn ngào bụm miệng, không thể nói tiếp.
Nghiêm Hạo siết chặt nắm tay, nhớ lại tình cảnh trong bệnh viện mấy hôm trước…
Uống thuốc xong, tình hình Tô Tuyết dần ổn định lại, an tĩnh thϊếp đi trên giường, nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ cũng không yên, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại, mắt nhắm chặt, trên mặt vẫn có nét căng thẳng, thỉnh thoảng tay chân lại co giật không khống chế được, miệng thường phát ra những tiếng líu ríu, không nghe rõ là đang nói gì.
Nghiêm Hạo nhìn cô, ánh mắt đầy thương tiếc, giờ đây nhìn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đó cũng không tìm nổi bóng dáng thanh thuần đáng yêu khi xưa, nếu không phải ngũ quan xinh xắn vẫn không thay đổi mấy, anh thật sự cho rằng mình đã nhận nhầm người. “Tại sao lại thành ra thế này, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?” Cau mày, Nghiêm Hạo cúi đầu hỏi, hỏi cô cũng là hỏi chính mình.
Về sau Nghiêm Hạo gần như ngày nào cũng đến, bác sĩ Hứa nói rằng tình trạng của Tô Tuyết có phần chuyển biến tốt hơn, ít nhất cô không còn nhận lầm người, không còn cứ thấy ai cũng cho là Nghiêm Hạo rồi bổ nhào vào ôm, chỉ là ngày nào cũng la hét ầm ĩ đòi gặp Nghiêm Hạo, có đôi khi không kiểm soát được, cuối cùng bác sĩ đành phải cho cô một liều thuốc an thần để kiềm chế cảm xúc lại.
Hôm đó lúc Nghiêm Hạo tới thì Tô Tuyết vừa bị tiêm thuốc an thần, ngủ chưa được bao lâu, Nghiêm Hạo đến bên giường cô, không biết cô mơ thấy gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hoảng hốt sợ hãi, tay chân khua khoắng, lắc đầu liên tục, miệng không ngừng líu ríu, “Đừng lại đây… Đừng lại đây… Đừng…” Từ khóe mắt chảy xuống một giọt lệ trong suốt.
Thấy cô như vậy, Nghiêm Hạo biết hẳn là cô đang gặp ác mộng, anh vỗ nhẹ cô, mong cô tỉnh lại, gọi khẽ bên tai cô, “Tô Tuyết, Tô Tuyết… Tỉnh dậy đi em, chỉ là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là tốt rồi”
Tô Tuyết vẫn yên lặng chìm trong cơn ác mộng của mình, lắc đầu rêи ɾỉ, “Không muốn, tôi không muốn làm… Xin ông, thả tôi đi, tôi không muốn làm… Hạo… Hạo, anh đang ở đâu? Cứu em, Hạo…”
“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi, tỉnh tỉnh, anh là Hạo, anh ở đây…” Vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Nghiêm Hạo khẽ dỗ dành.
Có lẽ là nghe thấy Nghiêm Hạo gọi, Tô Tuyết từ từ mở mắt, nhìn Nghiêm Hạo trước mặt, vươn tay, không xác định hỏi, “Hạo?”
“Là anh, là anh” Nắm tay cô, Nghiêm Hạo cuống quít gật đầu.
Xác định người trước mặt đúng là Nghiêm Hạo, Tô Tuyết bỗng chốc khóc ra tiếng, đứng dậy ôm Nghiêm Hạo, miệng nói không ngừng, “Hạo… Em rất sợ… Những người đó…”