"Sẽ không." Câu trả lời của Lục Kiến Thâm vừa quả quyết vừa thẳng thắn.
"Nếu đã quyết định ly hôn, anh sẽ không để lại mối hoạ tiềm ẩn này cho cô ấy và anh."
Nghe được vậy, Phương Thanh Liên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta quay đầu nhìn Lục Kiến Thâm vén tóc lên, dịu dàng nói: " Kiến Thâm, anh đưa em đi dạo đi, em muốn mua ít bộ quần áo."
Đột nhiên, thời gian như bị đóng băng.
Nam Khê nhìn đôi khuyên tai ngọc bích trên tai Phương Thanh Liên, cả người như bị sét đánh, đứng ngây ra chỗ đấy.
Không thể nói ra cảm giác trong lòng mình là gì, tóm lại là vô cùng khó chịu.
Cô nhìn Phương Thanh Liên, giọng nói nhẹ nhàng gần như không có chút sức lực: "Có thể hỏi chút khuyên tai của cô là mua ở đâu được không?"
Phương Thanh Liên lại vén tóc lên, thản nhiên khoe đôi khuyên tai của mình, cười nói: "Cô đang nói cái này à?"
“Ừ.” Nanxi nắm chặt hai tay.
"Không phải tôi mua, nhìn thấy ở chỗ Kiến Thâm mấy hôm trước, cảm thấy nó rất đẹp, tôi rất thích, anh ấy liền tặng nó cho tôi."
Nam Khê cắn môi, trong tim đau nhói một hồi.
Hóa ra, đây là "chuyện ngoài ý muốn" từ miệng của Lục Kiến Thâm.
Cô còn cho rằng là món quà gặp phải rủi ro, nên không mua được, hóa ra Phương Thanh Liên thích nó, anh ta đã tặng cho Phương Thanh Liên.
Thế nhưng, anh ta rõ ràng đã hứa sẽ tặng cho mình, chỉ vì Phương Thanh Liên nói một từ "thích", anh ta liền đã hào phóng tặng.
Yêu và không yêu, đây là một khoảng cách.
"Nam Khê..."
Lục Kiến Thâm vừa định nói, Nam Khê lập tức ngắt lời anh: "Không cần nói, tôi hiểu."
Nếu đã làm hết rồi, hà tất gì phải giải thích nữa.
Nhẫn nhịn sự khó chịu, cô điềm đạm nói: "Vậy chúng ta vẫn đi chọn quà cho ông nội nhé?"
"Lần sau đi, Thanh Liên hôm nay không tiện lắm, tôi đi cùng cô ấy, tôi sẽ bảo tài xế đưa em về nhà."
"Ừm."
Ngồi trên xe, Nam Khê nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài xe, tâm trạng đã rơi xuống tận đáy.
"Chắt trai nhỏ?"
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, hai tay nhè nhẹ đặt lên bụng dưới, che chở cẩn thận.
Trong những năm qua, hai người họ chuyện chăn gối không nhiều, Lục Kiến Thâm đều sẽ dùng các biện pháp tránh thai.
Với lại, còn sẽ căn dặn cô uống một số thuốc tránh thai có hiệu quả kéo dài.
Cho nên cả hai đều luôn áp dụng biện pháp tránh thai kép.
Trong trường hợp trên vẫn có thể mang thai, xác suất mang thai thực sự là cực kì ít ỏi.
Nếu không phải bác sĩ nói cho cô biết cô đang mang thai, thì có nằm mơ cô cũng không dám tin.
Nhưng Lục Kiến Thâm nói rằng cô là một "mối hoạ tiềm ẩn."
Những lời này khiến trái tim cô đau như kim đâm, lập tức nhuốm máu.
Cô và đứa con của anh, vậy mà trong mắt anh ta chỉ là một mối hoạ tiềm ẩn.
Nam Khê che mặt, không còn kiềm được nước mắt nữa.
Vừa về đến nhà, cô liền nhận được điện thoại của mẹ chồng.
“Con về tới nhà chưa?” Vân Thư đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ, vừa mới về."
"Ok, mười phút nữa mẹ đến chỗ con."
Ngay khi Nam Khê vừa định nói gì đó, Vân Thư đã cúp điện thoại.
Nếu cô nhớ không lầm, ngoài lúc kết hôn ra, thì đây là lần đầu tiên mẹ chồng đến nhà mới của cô với Kiến Thâm.
Nam Khê có chút căng thẳng, nhanh chóng ra lệnh cho người hầu ở nhà chuẩn bị.
Vì thường ít khi tiếp xúc với mẹ chồng, không hiểu rõ về bà, nên Nam Khê liền gọi cho Lục Kiến Thâm, để tìm hiểu một chút sở thích của mẹ chồng.
"Alo, Kiến Thâm!"
" Nam Khê, là tôi."
Nghe thấy giọng nói của Phương Thanh Liên, giọng của Nam Khê bỗng nhiên run lên.
Chịu đựng nỗi cay đắng cuồn cuộng trong lòng, cô tiếp tục nói: " Kiến Thâm ở đâu? Tôi có chút chuyện kiếm anh ấy."
"Thật là ngại quá, hiện tại anh ấy không tiện lắm, như vầy đi, lát nữa tôi bảo anh ấy về lại đây."
Nói xong, Phương Thanh Liên liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nam Khê cầm điện thoại, cả người ngơ ngơ, ngốc ngốc
Nếu như cô nhớ không lầm, rõ ràng anh ta nói, chỉ cần chưa ly hôn, sẽ chú ý bản thân có chừng có mực, nhớ kĩ tình trạng đã kết hôn của mình.
Nhưng bây giờ, hắn và Phương Thanh Liên dính vào nhau thì tính là gì?
Xem ra, anh ta không thể chờ được nữa.
Nếu như không phải vì ông nội, sáng nay bọn họ đã lĩnh giấy chứng nhận ly hôn, trở thành hai người hoàn toàn xa lạ rồi.
Vì không biết quá rõ sở thích của mẹ chồng, nên Nam Khê cuối cùng bảo mọi người chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.
Cà phê, trà, hoa quả, bánh ngọt, các loại hạt ...bất cứ thứ gì có ở nhà, cô đều nói người chuẩn bị.
Ngay cả bữa trưa, cô cũng sắp xếp người làm.
Đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây, tất cả đều được chuẩn bị.
Làm xong những việc này, Nam Khê ở nhà đợi Vân Thư tới.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nam Khê tự mình đi ra mở cửa.
Cô tươi cười chào đón, lễ phép nhã nhặn: “Mẹ, mẹ đến…”. rồi
Lời cô nói còn chưa nói hết, Nam Khê che miệng lại chạy vào phòng tắm điên cuồng nôn ra.