Chương 1: Đang Mang Thai, Anh Ta Đệ Đơn Ly Hôn (1)

Tiếng nước róc rách từ phòng tắm, Lục Kiến Thâm đang tắm.

Nam Khê nắm lấy chăn bông và đứng dậy khỏi giường, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.

Dù đã là vợ chồng, nhưng sau mỗi lần ngọt ngào, cô vẫn còn cảm thấy mười phần ngượng ngùng.

Tiếng nước ngưng, Lục Kiến Thâm bước ra với một chiếc khăn tắm quấn quanh người.

Cô ấy đưa quần áo: “ Bữa sáng đã chuẩn bị xong, tôi đợi anh ở dưới nhà ăn cùng.”

“Ừm!”

Xuống lầu, Nam Khê cẩn thận lấy bánh từ trong tủ lạnh, bày ra giữa bàn ăn.

Trên tay cô ấy cầm tờ giấy thử thai, trái tim cô đập thình thịch vì hồi hộp.

Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của họ, nghĩ đến việc nói với anh ấy về cái thai, Nam Khê vừa lo lắng, vừa háo hức.

Lục Kiến Thâm đã thay xong quần áo và đi xuống, một bộ âu phục đen được làm thủ công, tôn lên sự lịch lãm mê hoặc lòng người, vô cùng tuấn tú của anh ta.

Ăn sáng xong, Nam Khê nắm chặt giấy báo cáo kiểm tra trong tay, hít một hơi thật sâu, hồi hộp nói: “Kiến Thâm, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”

“Vậy anh nói trước.”

Lục Kiến Thâm đứng dậy, lấy ra văn kiện từ trong ngăn kéo, những ngón tay mảnh khảnh chậm rãi đưa cho Nam Khê.

“Đây là bản thoả thuận ly hôn, hãy dành thời gian đọc.”

Nam Khê bất ngờ, ra sức khống chế bản thân để không bị ngã trong tuyệt vọng.



Cô ấy hít một hơi thật sâu, hơi thở trút vào miệng đau tựa dao cắt.

Anh ấy nói thoả thuận ly hôn?

Đầu óc cô chốc trống rỗng, một lúc sau, Nam Khê mới lấy lại giọng, hỏi anh ta một cách ngây ngô.

“Anh muốn ly hôn với tôi?”

“Ừm?”

Giọng nói của anh ta không quan tâm và đầy sự hời hợt.

Nam Khê cầm giấy thử thai trên tay, định hỏi anh ta, không còn trường hợp ngoại lệ nào có thể cứu vãn được sao?

Điều gì xảy ra nếu giữa chúng ta có một bảo bảo?

Anh ấy sẽ suy nghĩ lại chứ?

Sau một lúc, giọng anh ta truyền đến: “Thanh Liên đã trở về, Tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta sớm hơn dự định, ban đầu chúng ta thống nhất giao ước 3 năm, nhưng tình hình hiện tại thay đổi, hãy kết thúc sớm hơn 1 năm.”

“ Tôi biết có chút gấp gáp, đây là thoả thuận đã soạn thảo. Cô có thể xem trước, nếu cô có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, tôi đều sẽ đáp ứng.”

Đầu Nam Khê trống rỗng đáp lại: "Được rồi, lát sau tôi sẽ xem."

Cô đưa tay ra sau lưng, tờ giấy thử thai trên tay bị cô siết chặt, mồ hôi li ti thấm từng lớp từng lớp.

Cô biết rằng, đã không còn cần thiết phải lấy nó ra nữa.

“Tôi còn một chuyện muốn nhờ cô.” Lục Kiến Thâm nói.



Nam Khê nắm chặt hai tay, cố gắng ngước đầu nhìn anh ta mỉm cười: "Được, anh cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp."

"Chuyện ly hôn, cô hãy nói với ông nội, ông ấy sẽ không đồng ý khi tôi nói."

"Được rồi tôi hiểu rồi."

Cô vốn là một cô gái bình thường, gia cảnh lại càng bình thường, người mẹ là y tá còn người cha là một tay cờ bạc.

Một gia đình như vậy, bất luận thế nào cũng không bao giờ có thể với đến được với nhà họ Lục.

Tất cả các cơ hội chẳng qua là, ông nội và ba của Lục Kiến Thâm bị các đối thủ kinh doanh bày mưu tính kế, và bị tai nạn xe, kể từ tai nạn xe cả hai bọn họ mắc bệnh tim.

Mẹ cô tình cờ đi ngang qua, tốt bụng cứu hai người già.

Nhiều năm sau, mẹ tôi mắc bệnh ung thư, buông tay lìa đời, bố tôi lại là một con bạc, mẹ tôi không an tâm về mình, nên đã liên lạc với gia đình họ Lục sau nhiều năm, thỉnh cầu họ giúp đỡ chiếu cố một cô bé mồ côi.

Và ông nội nhà họ Lục trực tiếp quyết định, ngay sau khi cô tốt nghiệp liền hứa hôn giữa cô với Lục Kiến Thâm.

Lúc đó, Lục Kiến Thâm nói: "Tôi có thể lấy cô, nhưng trái tim tôi đã có chủ. Cuộc hôn nhân của chúng ta kỳ hạn ba năm. Sau ba năm, cô phải nói ông nội về chuyện ly hôn, chúng ta mỗi người sẽ ổn thỏa.”

Cô kiên cường chịu đựng sự cay đắng, che đậy tất cả tình yêu của mình.

Nhẹ nhàng bình tĩnh trả lời anh ta: "Tôi biết, trong tim tôi cũng đã có người, ngay sau hôn ước, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, tự nguyện rời đi."

Sau khi kết hôn, anh ta đã làm hết trách nhiệm của một người chồng;

Yêu cô ấy, chiều chuộng cô ấy, bảo vệ cô ấy, thật sự đối xử rất tốt với cô ấy.

Bạn bè xung quanh không biết, cho rằng cô chính là người trong lòng, bảo bối của Lục Kiến Thâm, chỉ cần làm trái ý cô, từ thiên đường xuống địa ngục trong vài phút, tất cả mọi người đều ghen tị với cô vì cưới được một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.

Tuy nhiên, chỉ có Nam Khê biết rằng, cuộc hôn nhân của họ căn bản không phải vì tình yêu, chỉ là một hợp đồng.