Hà Mộc Y liếc mắt nhìn Trân Nam Phương, mặc dù không lên tiếng, thế nhưng lại làm nhân viên hoảng sợ.
ˆ “Hai cô đây nếu không mua quần áo, xin hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Ai nói chúng tôi không mua quân áo?” Đỗ Thanh Hoa cau mày, hận không thể đánh nhân viên phục vụ một trận, mắt chó xem người người khác!
“Vậy thì cô mua đi, cái này nè!” Đặng Vân Nhã chỉ vào chiếc váy trên người mẫu: ‘Mua nổi sao?”
Thấy Đỗ Thanh Hoa sắp cáu kỉnh, Trân Nam Phương kéo cô ấy, cười nói: “Cái này sao, thoạt nhìn cũng xinh đấy.”
“Cắt, cô biết cái gì mà nói xinh đẹp?”
“Lấy xuống cho tôi nhìn một chút.”
Trong nháy mắt Đỗ Thanh Hoa đã hiểu cô bạn thân, phân phó nhân viên đem xuống.
“Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ phục vụ những người có khả năng chỉ trả nó.”
“Nghe không? Muốn thử sao, trước tiên giao tiền đã.” Đặng Vân Nhã tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Không đợi Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa phản ứng, chợt nghe thấy một giọng nói mộc mạc và già nua cùng tiếng gõ thẻ: “Tiền ở chỗ này.”
“Thầy Tạ?” Trần Nam Phương kinh ngạc nói, kịp thời phản ứng: “Không cần tiền của ông, tôi có rồi.”
Tạ Đình Nam chớp mắt với cô, tiếp tục nghiêm túc nói với nhân viên: “Còn không nhanh lên?”
Nhân viên cũng không có biện pháp, sau khi nhìn Hà Mộc Y, liền trèo lên ghế lấy váy, bởi vì người thợ may váy rườm rà, còn được khảm bằng đá quý, nhân viên run rẩy, ước chừng phải mất mười lăm phút để cởi chiếc váy từ trên người người mẫu đem xuống.
“Ơ kìa, sao khi cởi ra tơ lại thấy xấu xí quá vậy?” Đồ Thanh Hoa đã so sánh nó với cơ thể của cô một phen: “Đúng không, Nam Phương?”
“Ừm, màu sắc trông cũ và không phù hợp với màu da khỏe mạnh của cậu.” Trần Nam Phương gật đầu: “Hơn nữa, nó được khảm bằng đá quý, giống như một con gà trống chói mắt. “
“Phải không? Cô Đặng cũng xuất thân ở thế gia vọng tộc, đề cử một bộ quần áo tuy rất đắt nhưng không thể ngăn nổi sự xấu xí của nó, ngay cả những người nông dân già cũng có thể không thèm để mắt đến nó, chỉ có kẻ ngu mới bỏ tiền ra mua mà thôi.”
“Cô nói ai ngu? Mua không nổi thì nói mua không nổi, mắc gì viện cớ như thết”
“Cô nói gì cũng được.” Đỗ Thanh Hoa đắc ý cười, cầm quần áo trả lại cho nhân viên: “Treo lên đi, chẳng ra gì.”
“Gô, cô cố ý!” Nhân viên ủy khuất nói, sau khi nhìn Hà Mộc Y, cô ta như được khích lệ, chế giêu nói: “Thật là xui xẻo khi phục vụ cho quỷ nghèo nửa ngày trời.”
“Cô mắng ai?” Tạ Đình Nam nổi khí mười phần hỏi, tuy rằng đôi mắt bị mắt kính che khuất, nhưng vẫn tràn ra ánh sáng chói lóa.
Nhân viên bị dọa đến run rẩy, theo bản năng nhìn về phía Hà Mộc Y bên cạnh.
“Quý ông này không thể chỉ võ một tấm thẻ thôi nhỉ? Ai không biết còn tưởng ngài đang hù dọa người khác!”
Giọng nói nhẹ nhàng lành lạnh, nghe có vẻ khϊếp sợ.
“Chính là muốn trâu già gặm cỏ non mà không cần tốn tiên. Đặng Liên nói với giọng điệu chướng tai, ánh mắt nhìn Trần Nam Phương mấy lần.