Chương 580

“Thanh Hoa, cậu xem…’ Trần Nam Phương giơ điện thoại lên: “Anh Tô Thanh Nhã nói tớ không đến cửu thiên hội sở 403 lấy đồ gì đó. Hôm đó anh ấy liên lạc với tớ muốn tớ đi.”

“Không phải anh ta là kẻ lừa đảo sao?” Đỗ Thanh Hoa lập tức đẩy qua, nhưng nghe nói không liên lạc được: “Mục đích của người này là gì? Ngô Hà đã bị kết án tử hình, vậy chúng ta đừng để ý đến anh ta! Hay là nói với Hà Minh Viễn và để anh ấy đi tìm nó cho cậu. “

“Nói cho tớ cái gì?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Đỗ Thanh Hoa khiịt mũi, không hài lòng nói: “Anh mau quay lại sớm.” . ngôn tình hài

“Bà xã của anh, em tự mình nhìn xem.” Hà Minh Viễn nhướng mày: “Gần đây cô có thể trở lại Kim Thành.”

“Chết tiệt! Anh đang qua cầu rút ván sao?” Cô ấy tức giận quay đầu nhìn Trần Nam Phương nói: “Nam Phương, gần đây tớ ngứa tay quá, muốn đi dạo phố cùng nhau mua sắm.”

“Được.” Trần Nam Phương không chút suy nghĩ trả lời.

Hà Minh Viên không tức giận, xoa đầu cô: “Bà xã, em có thể mua bất cứ thứ gì, cho dù có chuyển trung tâm thương mại về cũng được.”

“Khϊếp, rắc cẩu lương.” Nói xong, Đỗ Thanh Hoa tự giác đi ra ngoài.

Trân Nam Phương kéo tay anh xuống: “Làm ơn đi, anh đừng lúc nào cũng cùng Thanh Hoa tranh chấp được không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tuân lệnh.” Hà Minh Viễn nham hiểm nói: “Mọi chuyện tùy thuộc vào bà xã của anh đấy.

Trân Nam Phương trừng mắt nhìn, liếc một cái, e thẹn.

Anh không thể kìm lại khi nhìn thấy điều này, bắt đầu công thành đoạt đất…

“Này, không được nha, ban ngày ban mặt đó.” Cô né tránh: “Em có chuyện khác muốn nói với cậu ấy.”



“Chờ một chút.” Anh mập mờ nói: “Nam Phương, em không biết anh đã nhịn bao lâu rồi không?”

“Anh…” Trân Nam Phương quả thực nể phục da mặt dày của anh, xấu hổ lẩm bẩm nói: “Buổi tối hôm đó anh muốn bao nhiêu lần?”

“Không giống nhau.” Anh hôn cô một hồi mới dừng lại, nghiêm túc nói: “Em đang không tỉnh táo.”

Rồi anh ghé sát tai cô và nói: “Anh muốn em cảm nhận anh một cách tỉnh táo.”

“Đáng ghét.” Trần Nam Phương đẩy anh ra một cái, thu tâm trạng lại rồi đưa điện thoại cho anh. Hà Minh Viễn cau mày sau khi đọc nó: “Anh Tô Thanh Nhã?”

“Trước đây anh ấy đã liên lạc với em, lần đó là chính là khoảng thời gian ở đường Thái Hà.” Trân Nam Phương nhớ lại: “Dường như Tô Thanh Nhã muốn đưa em một thứ gì đó của anh ấy.

Anh nói thử xem không lẽ anh ấy không biết việc Ngô Hà bị kết án sao? Hay là có mục đích khác? Cũng có thể lần này có ai đó đang mạo danh tên của anh ấy thì sao?”

Càng nghĩ về nó càng thấy khả năng xảy ra rất cao và càng sợ hãi.

“Không được đi gặp mặt nữa.” Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Chuyện này cứ giao cho anh.”

Trân Nam Phương gật đầu, cô không muốn bị chuyện này dân đến bị dắt mũi, cô vẫn muốn theo đuổi sự nghiệp!

“Nhân tiện, còn có một chuyện anh muốn nói với em.”

Cô nhìn anh: “Chuyện gì thế?”

“Anh đã đưa Trịnh Hoàng Phong ra nước ngoài.”