Anh đi qua, cúi người nhẹ nhàng lau mổ môi cho cô, dùng giọng dịu dàng nhất mà nói: “Bà xã à! Anh cũng không muốn hung dữ với em đâu! Anh xin lỗi.”
Đúng là nằm ngoài dự kiến của Trân Nam Phương, cô không ngờ một người kiêu ngạo như anh mà lại cúi đầu xin lỗi cô.
“Có phải rất đau không?”
Khóe mắt cô chảy ra hai giọt nước mắt nhưng cô lại bướng bỉnh chối: “Em không đau, em lại làm cho anh phải lo lắng, em…”
Cô không biết nên nói cái gì. Chắc chắn một người thông minh như anh đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi, kể cả chuyện anh trai anh là Dạ Hành, kể cả lý do vì sao cô lại đến ga tàu hỏa.
“Hà Minh Vũ…”
Anh dùng ngón tay đặt lên môi cô, giả vờ ra lệnh: “Không được nói đến chuyện này nữa, em cần phải dưỡng thương. “
Trân Nam Phương chớp chớp mắt, lông mi dài như đang đựng nước mắt.
Cô rất muốn nói cho anh biết, cô không muốn đi, cô đã nhận ra tình cảm của mình rồi.
Cô thực sự rất yêu anh.
“Trưởng khoa Nghĩa nói, mấy ngày nay em không được ăn cái gì cả, phải quan sát thêm một thời gian nữa mới có thể ăn.” Anh nói: “Nhưng mà em yên tâm đi, anh sẽ luôn làm bạn bên cạnh “
em: “Không cần đâu, anh cũng phải bảo vệ sức khỏe.”
Hà Minh Viễn nhếch khóe môi cười: “Nam Phương nói vậy là đang quan tâm đến anh sao?”
“Em quan tâm anh.” Bởi vì nói to, cô lại động vào vết thương, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ bé của cô nhăn tít lại.
Anh cũng nhíu mày: “Được thôi! Em đã quan tâm đến anh như vậy thì phải nhanh chóng khỏi bệnh, nếu không anh cũng chỉ có thể không ăn cơm.”
“Anh không cần phải như vậy…’ Trần Nam Phương thật sự muốn khuyên anh, nhưng hiện tại vết thương quá đau, rất nhiều lời muốn nói nhưng cô cũng không có sức để mà nói ra.
Hà Minh Viễn ngồi không nhúc nhích, bởi vì thấy cô đau như vậy thì làm sao anh có thể ăn được và ngủ thật ngon đây?
“Em cũng đừng nói gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, bà nội bên kia cũng không có biết. Anh không nói cho bà biết, sợ sau khi biết thì bà nội lại không chịu nổi.”
Trân Nam Phương nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh trai anh… Anh ấy… Không bị thương.” Hà Minh Viễn vẫn nói ra, anh nhìn thấy đôi mắt của Trần Nam Phương khẽ động, sự quan tâm không thể kìm nén mà tràn ra ngoài.
Anh lại nghe thấy cô mở miệng, giọng nói đã khàn khàn hơn nhiều: “Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện của quá khứ nữa, được chứ? “
Bây giờ cô không có cách nào để đối mặt với tình huống phức tạp như vậy, cô chỉ cần đã biết Dạ Hành còn bình an sống trên thế giới này, như vậy là đủ rồi.
Mí mắt của Hà Minh Viên cũng động một cái, người phụ nữ của anh thật sự là có tấm lòng lương thiện mà.
Cơ thể của Trần Nam Phương có lẽ là vì mệt, cho nên đã rất nhanh lại chìm vào trong giấc ngủ.
Hà Minh Viễn ngồi bên giường, đôi mắt phượng không rời mà nhìn chăm chằm vào người cô. Cô đã thể hiện rõ tình cảm trong tim mình rồi đúng không?
Không đề cập đến quá khứ, chính là đồng ý cùng anh đối mặt với tương lai sao?