Chương 517

Hà Minh Viên buông hai tay xuống, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng thì thầm vào bên tai cô: “Anh không cần biết người đó là ai, Nam Phương, quên anh ta đi.”

“Không thể nào!” Trần Nam Phương từ chối, chưa nói đến việc làm sao anh biết được cô bị dị ứng với mùi đào, nhưng bảo cô quên đi Dạ Hành, cô không thể làm được.

Trước đây cô quả thực từng có tâm tư tình cảm với Dạ Hành, nhưng điều càng quan trọng hơn đối với cô chính là những ký ức tuổi trẻ.

Đó chính là niềm an ủi trong những năm tháng nhạy cảm của cô ấy!

“Tại sao không thể?” Sắc mặt Hà Minh Viễn trở nên u ám: “Nếu anh ta trở về, em vẫn sẽ đi cùng anh ta sao?

Trân Nam Phương buồn bực ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh, không biết nên trả lời như thế nào, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này!

“Em thật sự có ý định đi cùng anh ta sao?” Ánh mắt Hà Minh Viễn hiện rõ tia sắc bén, bộ dáng như muốn ăn thịt người ta, cực kỳ dọa người!

Trân Nam Phương sợ hãi giấy dụa.

Anh không cho phép, hai tay giữ chặt lấy vai cô: “Nam Phương nhìn anh, nhìn vào mắt anh trả lời.”

“Trả lời cái gì? Anh đừng…”

“Đừng? Đừng phát điên à?” Hà Minh Viên cảm thấy bản thân thật sự sắp phát điên rồi, một khi nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt sẽ rời khỏi mình, giống như có hàng ngàn hàng vạn bàn tay đang bóp chặt trái tim anhI “Em không có nói như vậy.” Trần Nam Phương giải thích.

“Em trả lời anh, em muốn rời khỏi anh? Bỏ đi cùng anh †a?”



“Anh ta nào cơ chứ?” Cô bị ép đến đỏ cả mắt, cánh môi tái nhợt, toàn thân run lên.

“Không có anh ta nào sao? Vậy tại sao em lại dị ứng với mùi đào như vậy?”

“Anh buông em ra, anh đừng ép em quá đáng!”

Hà Minh Viên kiên trì ép cô phải đối mặt: “Trân Nam Phương… anh đã nói rồi, muốn anh buông tay, cả đời này cũng đừng hòng.”

“Hôm nay anh đặt lời nói của anh tại đây, cho dù ngày mai anh ta có xuất hiện, em cũng đừng hòng mơ tưởng hão huyền.” Anh hung ác tiếp tục nói.

Trân Nam Phương uất ức đến nỗi sắp ứa cả nước mắt, giơ tay đánh Hà Minh Viễn: “Anh dựa vào cái gì mà ép buộc em? Có phải anh đang điều tra em không?”

“Anh không có điều tra em.”

“Vậy thì anh nghe lời Ngô Hà nói có đúng không? Anh thà tin lời kẻ xấu xa kia cũng không thèm tin eml” Trần Nam Phương lớn tiếng chỉ trích: “Lúc trước chuyện của đứa nhỏ cũng như vậy, bây giờ cũng như vậy!”

Cô chỉ thẳng vào tim anh: “Anh tự hỏi lại lòng mình xem, anh coi trọng cô ta đến như vậy thực sự chỉ vì anh trai của anh thôi sao? Anh cũng thích cô ta phải không? Anh thấy anh cũng đã có người mình thích rồi, tại sao em lại…”

Hà Minh Viên tức giận đến mức bịt miệng Trân Nam Phương lại, cô muốn nói gì?

Thừa nhận răng cô cũng có người mình thích sao?