“Em biết rồi, sau này em sẽ nghe lời ông xã, ông xã sẽ chống lưng cho em.”
Có thể sợ quá, miệng Trân Nam Phương nhanh hơn não.
“A” Ánh mắt Hà Minh Viễn trầm xuống, nhéo tay rồi bóp cằm cô: “Mở miệng một cái đã gọi ông xã này ông xã nọ, Trân Nam Phương, thủ đoạn dụ dỗ người khác của cô tốt hơn rồi đấy.”
“…” Cô không có mài Nhưng đã quá muộn, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ném lên giường lớn.
“Đừng mà…” Trân Nam Phương muốn ngăn cản Hà Minh Viễn lại, cô thật sự không thể chịu nổi anh, cũng không muốn chịu thêm nữa.
“Đừng?” Anh ngẩng đầu khỏi cổ cô, khóe miệng cong lên một đường vòng cung chế giêu: “Cô nói lại lân nữa xem.”
Cô không dám nói nữa, nhắm mắt ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ông xã”
Đáp lại cô là một chuỗi thanh âm chuông điện thoại di động reo vang.
Cô nghĩ rằng mình đã được cứu rồi thế nhưng cô phát hiện ra điện thoại đang đổ chuông là điện thoại của cô.
“Hừ, bạn trai cũ của cô đấy, bây giờ tôi cho cô một cơ hội để cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ vớ vẩn của anh ta đi.” Hà Minh Viễn Thâm nói nhỏ bên tai Trần Nam Phương, sau đó duỗi cánh tay dài ra, mở điện thoại.
“Em xin anh, Hà Minh Viễn…”
“Cô cũng biết tính mạng của anh trai cô đang năm trong tay tôi, anh ta sống hay chết đều phụ thuộc vào cô cả.”
Trân Nam Phương như rơi vào hầm băng, kẻ tàn nhân như anh luôn biết cách nắm lấy điểm yếu của người khác để đem ra uy hϊếp.
Hôm nay anh quyết tâm muốn làm nhục cô, không chừa cho cô một con đường sống.
“A lô, Nam Phương, em đang nghe máy đúng không?” Giọng Triệu Lập Thành từ di động vang lên: “Nam Phương, em không sao chứ? Em kết hôn với Hà Minh Viễn sao? Là anh ta khi dễ, bắt ép em đúng không? Em nói rõ ràng cho anh biết, anh sẽ giúp eml”
Trần Nam Phương cắn chặt đôi môi anh đào, lông mi run lên như cánh bướm, lật người nằm trên người Hà Minh Viễn: “Ông xã, em muốn nữa…
Anh làm tiếp được không?”
“Ông xã à, em biết anh mệt, nhưng mà Nam Phương khó chịu như vậy, anh làm một chút được không anh?”
Cô nói từng câu từng câu, giọng nói nhỏ nhẹ, trong lòng càng run lên vì sợ hãi, nhưng lại cảm thấy có gì đó khác lạ, khiến người ta thương xót, lại càng khiến người ta nóng lòng muốn xé nát sự trong trắng chết tiệt kia…
Trần Nam Phương nhìn chằm chằm vào phong cảnh phóng nhanh qua ô cửa sổ xe, trong đầu cô chỉ hi vọng có thể đè nén cơn buồn nôn đêm qua.
Cô thực sự hận Hà Minh Viễn!
Anh có thể gϊếŧ người chỉ bằng một cái gật đầu, vậy nhưng hết lần này đến lần khác đều chỉ muốn làm nhục cô.
Đã vậy còn đổi phương thức khác.