Chương 9: Đệ đệ đáng thương

“Các anh, lột sạch quần áo cậu ta cho tôi!” Khang Linh ra lệnh cho hai tên côn đồ tìm tới từ bên ngoài.

Đám côn đồ liếc nhau, cái này khác với những gì đã nói lúc đầu a, nữ nhân này nói không rõ, bọn họ tưởng rằng chỉ lấy tiền tới giúp cô ta giáo huấn tên tôn tử nào đó đắc tội cô ta, nhưng hiện tại xem ra, người bọn họ đang kìm chế cũng là người có tiền có thế. Như vậy mấy tên thiếu gia tiểu thư này lăn lộn cuối cùng xui xẻo không phải là mấy tên tiểu tốt bọn họ sao? Cho dù bọn họ không thông minh nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

“Cởϊ qυầи áo cậu ta! Nhanh lên a!” Hai người kia đang chậm chạp cái gì?!

Khang Linh thấy hai người đứng im, tức giận đến cả người phát run, mất lý bổ nhào đến trước người Trần Ngạn, dùng sức giựt nút áo giáo phục của cậu. Trần Ngạn vừa khóc vừa liều mạng giãy giụa, nhưng hai người đằng sau mặc dù không tham dự vào nhưng vẫn mang bộ dáng xem kịch vui đè nặng cậu. Chỉ chốc lát áo cậu đã bị cởi ra, lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng nảy nở màu bánh mật, đầṳ ѵú hồng nhạt ở trong tầm mắt bởi vì đau đớn cùng sợ hãi mà run run đứng thẳng.

Làm cho Khang Linh lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể người khác giới cũng bị kinh diễm đến mặt đỏ lên, phục hồi tinh thần lại càng thêm xấu hổ cùng buồn bực.

“Hừ, thật là một cơ thể dâʍ đãиɠ…. Rất nhanh thôi toàn trường đều sẽ được thưởng thức cơ thể này của mày, cao hứng không?” Không ngoài ý muốn thấy trong đôi mắt ướt đẫm của người này hiện lên sợ hãi, Khang Linh kích động tượng tượng đến thời điểm đó, toàn trường đều biết đến mặt hàng đê tiện đồng tính luyến ái này, Lý Duệ khẳng định sẽ không lại coi trọng hắn.

Nhưng cô ta chỉ là một cô gái 15 tuổi, không có can đảm động thủ cởϊ qυầи của nam sinh, đành phải lần nữa ra lệnh cho hai tên côn đồ.

“Cho hai người các anh gấp đôi tiền, xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh chịu!”

Đám côn đồ đầu tiên cho rằng đại tiểu thư này muốn bọn họ cưỡиɠ ɠiαи nam hài này nên không muốn, hiện tại biết chỉ là chụp ảnh nude, cái này cũng không có gì quá đáng. Vừa được thêm tiền lại có được đảm bảo, chỉ cần cởi cái quần là có thể nhẹ nhàng thêm tiền ngu gì không làm, vì thế chân chó tiến đến cống hiến sức lực.

Khang Linh đối với hai tên thấy tiền sáng trợn trắng mắt, đứng lên cầm điện thoại mở camera lên, hứng thú nhìn Trần Ngạn đang kịch liệt giãy giụa kẹp chặt hai chân, suy nghĩ xem lát nữa để cậu bày ra tư thế nào chụp thì đẹp. Hừ, biết sợ rồi sao, xem sau này mày còn dám đến gần Lý Duệ nữa không.

Trần Ngạn thực tuyệt vọng, thực sợ hãi bí mật của mình sẽ bị bại lộ, cậu không dám tưởng tượng khi bí mật của mình bị người khác biết sẽ sảy ra chuyện gì, chỉ có thể dùng toàn lực tránh thoát. Tên côn đồ đằng sau ấn không được cậu đột nhiên phát cuồng, thiếu chút nữa là cậu có thể đứng lên chạy trốn, nhưng lại bị hai tên đó hợp lực bắt lại ấn trên mặt đất.

Hai tên côn đồ vốn là tâm lặng như nước vì tiền làm việc, nhưng lúc này cũng bị gợi lên tâm huyết, thiếu niên anh tuấn dưới thân quần áo bất chỉnh thân thể tươi ngon, vốn dĩ là người có dáng người thon dài đẹp đẽ lại bởi vì chật vật mà rơi lệ, toát ra vẻ gợi cảm khiến người khác hít thở không thông. Gợi lên cảm giác muốn làm nhục, muốn khống chế, giống như một ngựa hoang đẹp đẽ khó có thể thuần phục, tiếng khóc thút thít cũng trở nên mềm mại dễ nghe, quanh thân còn tản ra hương thơm ngọt ngào tươi mát, khiến hai nam nhân vốn thẳng như cột điện lúc này cũng cảm thấy tâm viên ý mãn đến miệng đắng lưỡi khô.

“Ngô! Ngô……” Ca ca, ca ca, cứu em…… Trần Ngạn cơ bắp toàn thân đều căng chặt, đầu nghiêng một bên, nước mắt theo gương mặt chảy trên mặt đất, đáng thương khiến người người khác tim ngứa.

Tên lưu manh cao gầy tách hai chân quỳ ngồi lên vòng eo rắn chắc thon gầy của cậu, chế trụ hai tay cậu. Còn tên côn đồ da trắng thấp gầy đằng sau đè lại hai chân đang không ngừng giãy giụa của cậu, cởi bỏ dây lưng quần, hoàn toàn cởi ra áo trên cùng quần dài của cậu, khi sờ lên cơ thể cậu, không hẹn mà cùng ở trong lòng tán thưởng làn da mềm mại trơn bóng. Đột nhiên sinh ra chờ mong với quang cảnh bên dưới chiếc qυầи ɭóŧ, liền đồng thời vươn tay.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp động tới qυầи ɭóŧ của Trần Ngạn đã bị một người đá bay sang một bên giống như bao tải rách.

Thanh niên anh khí tuấn mỹ tức giận tột độ, kiềm chế lao nhanh đến ngồi xổm xuống giúp đệ đệ lấy ra miếng vải trong miệng, giúp cậu mặc lên quần áo, cởi ra áo khoác tây trang của mình phủ lên người cậu, nhớ lại vừa rồi đệ đệ cơ thể trần trụi bị đè xuống đất, trên cơ thể vì giãy giụa mà nhiều chỗ bị trầy da cùng vài vết thương bị chảy máu, trên tay chân vì bị cưỡng chế trói buộc mà bầm tím, đặc biệt là trên khuôn mặt đầy nước mắt bị đánh đến sưng đỏ vẫn còn in dấu tay khiến hắn nhìn mà hai mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra.

“Ngạn Ngạn đừng sợ, ca ca tới rồi.” Trần Chi Hoàn lau đi nước mắt trên lông mi vì sợ hãi mà run rẩy của đệ đệ, đứng dậy túm lấy hai tên côn đồ bắt đầu một hồi đơn phương tàn bạo đánh.

Lý Duệ ở khoan thai tới muộn kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, một bên là bạn gái hắn hoàn hảo không bị tổn thương gì, một bên là Trần Ngạn vết thương đầy người, còn có hai tên côn đồ mưu đồ gây rối đang bị nhị ca của Trần Ngạn hành hung, trong lòng hắn hiện lên vô số suy đoán. Đi đến bên người Trần Ngạn, đem cậu nâng dậy, nhẹ giọng trấn an, nhìn người ngày thường luôn như ánh mặt trời lúc này lại yếu ớt hoảng sợ co thành một đoàn súc vào trong ngực hắn, nơi nào đó trong lòng co rút đau đớn.

“Đừng sợ, không khóc không khóc.”

Hắn gắt gao ôm nam hài đang tìm kiếm che chở vào trong ngực, giương mắt nhìn về phía Khang Linh, lại nhìn thấy ánh mắt trốn tránh cùng thấp hèn của cô ta, một ý nghĩa làm hắn không dám tưởng tượng nổi lên trong lòng.

“Khang Linh em……”

“Đúng! Là em làm!”

Khang Linh đón nhận ánh mắt hắn thất vọng cùng khó hiểu, nhịn xuống nước mắt, quật cường nâng cằm muốn duy trì tôn nghiêm của chính mình.

“Tiện nhân này câu dẫn anh, phá hư tình cảm của chúng ta!”

“Loại người này nên phải chịu trừng phạt! Em không có làm sai!”

“Con mẹ chúng mày, lũ cẩu tạp chủng……” Trần nhị thu thập xong hai tên côn đồ bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, sớm đã bức bọn chúng khai hết ra nguyên nhân, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy Lý Duệ mới là đầu sỏ gây tội, hận không thể đem hắn đánh chết, liền đánh cho hắn một quyền, “Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào em trai tao!”

Nhìn tên tiểu bạch kiểm bị đánh đến nghiêng đầu chảy máu, Trần nhị vẫn chưa hết giận, nâng chân lên lại đá cho hắn mấy đá. Lý Duệ chính là tiểu thiếu gia tay trói gà không chặt, đối mặt với Trần Chi Hoàn tập luyện quyền anh nhiều năm chỉ có thể giống như bao cát ngoan ngoãn bị đánh. Hơn nữa sau khi biết chân tướng liền đối với Trần Ngạn cảm thấy áy náy làm hắn vô thanh vô tức chịu trận đánh này.

Khang Linh kinh hô một tiếng, tiến lên muốn kéo Trần Chi Hoàn ra, mới vừa chạm góc áo hắn đã bị không lưu tình ném ra.

“Tôi nói cho cô, nếu không phải bởi vì tôi không đánh nữ nhân, thì với việc hôm nay cô dám làm vậy với Trần Ngạn đã đủ để tôi khiến cô chết một vạn lần!” Trần Chi Hoàn giống sư tử bạo nộ, khuôn mặt anh tuấn bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo, ánh mắt sắc bén đến mức bức Khang linh lùi một bước, hắn hiện tại đối với hai người trước mắt hận thấu xương. Dứt lời lại muốn tiếp tục đánh người.

“Đừng đánh anh ấy, đều là tôi làm……” Khang Linh tình thế cấp bách ôm lấy Lý Duệ, muốn dùng cơ thể nhỏ xinh bảo hộ hắn.

Trần Chi Hoàn thả chân xuống, bị chọc tức đến cười, vừa định mở miệng mắng chửi đôi cẩu nam nữ vô sỉ này, thì nghe thấy Trần Ngạn thấp giọng gọi “Ca ca”, liền vội vàng chạy tới bên người cậu.

Dựa vào trong lòng ngực Trần Chi Hoàn ngửi được hơi thở quen thuộc mới có thể làm Trần Ngạn đang kinh hoảng tìm được cảm giác an toàn, cậu gắt gao nắm quần áo trước ngực ca ca, không muốn hắn rời khỏi chính mình.

“Chúng ta về nhà được không…… Em muốn về nhà……” Trần Ngạn nhỏ giọng khẩn cầu làm Trần Chi Hoàn đau lòng đến rối tinh rối mù. Đệ đệ thiện lương đáng yêu của hắn vì cái gì gặp phải chuyện này a?

“Được, về nhà.”

Đem đệ đệ bế lên, Trần Chi Hoàn không nhìn đôi tình lữ ghê tởm đang ở trên mặt đất ôm nhau kia, mà chỉ để lại một câu.

“Các người cứ chờ đó.”

[Tác giả có chuyện muốn nói]:

Bia đỡ đạn sắp hết rồi ~ Khang Linh cũng chỉ là muốn cứu vãn quan hệ, nhưng nghĩ một hồi, Lý Duệ cũng không phải người tốt, vậy thì cho đi lãnh cơm hộp một cách tiêu sái đi ha.

Editor....:

Bộ truyện này sắp kết thúc rồi, tung hoa tung hoa ~~~~~~~